Vẻ mặt Trương Thiên hoảng sợ hỏi lại.
Ngược lại, Tô Phong bình tĩnh giống như tự nhiên, lặp lại nói: "Cháu gái của ta, Tô Vân Nguyệt!"
Con mẹ nó!
Là người phụ nữ vô cùng ngốc nghếch?
Ông biết hay không tôi và cô ta trời sinh ra bát tự không hợp, trời đất khắc với nhau, khắc đến mức nổ tung!
Trương Thiên sợ đến nỗi muốn nhảy lên, vội vàng nói: "Ông Tô, ông không biết là tôi có vợ rồi à?"
"Ông là muốn tôi lấy 'tam thê tứ thiếp'!"
Ông còn muốn đem cháu gái mình gả cho tôi?
Ông thật sự không thuận mắt với đứa cháu gái này nên đẩy cô ta cho tôi chịu khổ?
Hay là vẫn muốn đem cái người ngốc nghếch này cho tôi, hại chết tôi à? Đem tôi ném vào hố lửa à?
Nói thật thì tôi ăn hết nhân sâm của ông, cũng không có thù lớn như vậy chứ!
Tất cả mọi người đều không ngờ Tô Phong sẽ nói như vậy, đúng là rất kinh ngạc.
Bành Hoa ngây người lắc đầu: "Ông Tô, có phải ông nhầm lẫn gì không?"
"Người già lú lẫn cũng không đáng tin vậy!"
"Nếu ông thiếu cháu rể, tôi còn có con trai..."
Tưởng Minh Đức cũng ra vẻ quở trách: "Đúng là không biết suy nghĩ, những lời này mà có thể nói ra."
"Tôi cũng có vài đứa cháu trai, tôi cũng cảm thấy rất hợp đấy."
Tô Phong trắng bệch nhìn bọn họ, nhìn chăm chú vào đứa cháu gái của ông muốn kết hôn với Trương Thiên? Ông ghét bỏ nói: "Những đứa con công tử của các ông có tốt bằng một nửa người anh em Tiểu Thiên của tôi không?"
"Những lời nói bộc phát này, còn không phải vừa rồi các ông bảo tôi nói?"
"Người anh em Tiểu Thiên có vợ rồi, điều này tôi còn không biết sao?"
Ông vốn cũng có chút khó xử vì biết Trương Thiên có vợ rồi nên không dám mở lời.
Nhưng vừa rồi là bọn họ xúi giục nên ông mới nghĩ cách này nói ra!
Giờ thì biết rõ, sao lại như vậy?
Trương Thiên nghi ngờ hỏi ngược lại: "Nói đến sự việc thuật sâu độc, sao lại lôi chuyện kết hôn của cháu gái ông vào?"
"Đúng vậy!" Tưởng Minh Đức và Bành Hoa gật đầu đồng ý.
Đáng ghét!
Tô Phong ghét bỏ nhìn hai người bọn họ, sau đó mới quay đầu thấp giọng giải thích với Trương Thiên: "Bà cụ bị hạ độc, chắc hẳn là nhằm vào cuộc hôn nhân trước của Tô Vân Nguyệt."
Hôn sự?
Người phụ nữ ngốc nghếch kia còn từng kết hôn?
Trương Thiên nghi ngờ suy đoán: không đúng, trước khi con sâu độc chọn vết thương của Tô Vân Nguyệt dưới sự dụ dỗ máu của tôi, chứng minh người phụ nữ này vẫn còn máu của trẻ con cơ mà.
Trương Thiên dừng lại một chút, nhấp một ngụm trà, nói: "Nói đi tôi xem!"
Tưởng Minh Đức và Bành Hoa nhìn với ánh mắt hứng thú.
Tô Phong gật đầu, ánh mắt khôi phục sắc bén, trầm giọng nói: "Hạ độc có thể là nhà họ Lăng ở tỉnh Khánh Giang!"
"Nhà họ Lăng ở tỉnh Khánh Giang?"
Tưởng Minh Đức và Bành Hoa nhíu mày hỏi lại.
Trương Thiên không có việc gì, anh quản nhà người ta làm gì? Có cái gì kì lạ!
Tô Phong giải thích: "Đúng vậy, nhà họ Lăng có thể đứng đầu nổi danh ở tỉnh Khánh Giang."
Bành Hoa cau mày hỏi tiếp: "Ông làm gì mà đắc tội với bọn họ?"
Tô Phong thở dài, nói tiếp: "Vốn dĩ Tô Vân Nguyệt và cậu cả nhà họ Lăng có hôn ước, là do đời trên tôi lập thành."
"Thế nhưng Tô Vân Nguyệt vốn dĩ không có hứng thú chút nào."
"Mẹ tôi rất thích cô nên vẫn giữ thái độ từ chối."
"Nhưng thực lực không mạnh bằng nhà họ, tôi chỉ có thể ừm ờ, liên tục giảng hòa."
Như vậy hai nhà trong suốt khoảng thời gian đó đã có chút không vui rồi!
"Cách đây một tuần, cậu cả nhà họ Lăng nói hắn quen biết thần y nên muốn mời đến khám cho mẹ ta một chút. Ngươi này hình như đến từ khu vực Huyền Tây, chắc là bà cụ cố bị trúng độc từ lúc đó."
"Chỉ là tôi không ngờ tới, nhà họ Lăng lại nham hiểm như vậy."
Mọi người gật đầu nhẹ, thì ra còn có chuyện như vậy.
Cho nên Tô Phong muốn Trương Thiên phá vỡ mối quan hệ này bằng cách lấy Tô Vân Nguyệt, cắt đứt suy nghĩ của nhà họ Lăng?
Trương Thiên mơ hồ phát hiện nhân sâm này ăn thế nào cũng không ngon rồi.
Tình huống nước sôi lửa bỏng như vậy còn muốn kéo anh vào?
Đến lúc đó, nhà họ Lăng không giết anh à?
Không ngờ rằng Tô Vân Nguyệt đúng là người phụ nữ nhiều chuyện!
Trương Thiên nhai nhân sâm cười khổ.
"Ông Tô, ông thật không tốt."
"Ông lại để tôi lấy Tô Vân Nguyệt, đến lúc đó nhà họ Lăng vẫn còn lưu luyến si mê, vậy thì khẳng định sẽ trút hết hận thù lên người tôi!"
Không sai, đây cũng là một trong những suy nghĩ của Tô Phong.
Vì năng lực hơn người của Trương Thiên theo mô tả kiểm tra của Tưởng Minh Đức, Trương Thiên tuyệt đối là hạng cao thủ.
Nếu Tô Vân Nguyệt đi theo anh, mặc dù không nói trước cuộc hôn nhân có hạnh phúc hay không, nhưng ít nhất có thể bảo vệ được mạng sống.
Tô Phong nhướng mày, cười xấu xa: "Trong số những người tuổi trẻ tài cao khó có thể tìm được người ưu tú như tổng giám đốc Trương."
"Tôi chỉ duy nhất vừa mắt tổng giám đốc Trương thôi!"
Ông đó mà là vừa mắt sao? Là ông muốn ô dù của tôi thì có.
Trương Thiên nhìn chăm chú vào hai người Bành Hoa và Tưởng Minh Đức, vừa cười vừa nói với Tô Phong: "Nếu như nói về tuổi trẻ tài cao, tôi cảm thấy hai cậu ấm nhà bọn họ đều rất tốt!"
"Đúng không?"
Con mẹ nó, nhưng là đối thủ nhà họ Tô tỉnh Khánh Giang.
Không dám nhận, không dám nhận.
Bành Hoa giật mình một cái, uyển chuyển nói: "Sao có thể chứ? Đứa con của tôi so với tổng giám đốc Trương thì thật là tôm cá nhỏ, không nên, không nên!"
Tưởng Minh Đức gật đầu mạnh, chống cự nói: "Đúng, đúng, cháu trai kia của tôi cũng không có thành tích gì, căn bản không dám so sánh cùng tổng giám đốc Trương!"
Đẩy không sót cái gì!
Nói xong ba người cùng nhìn về phía Trương Thiên.
Ta không muốn củ khoai nóng bỏng tay này!
Đều nghĩ cái gì thế?
Nhưng không thể tỏ ra từ chối quá rõ ràng.
Trương Thiên lắc đầu một cái nói với Tô Phong: "Ông Tô, tôi nói ông ngốc đúng không?"
"Chuyện tình yêu như này ông có thế tùy ý như vậy sao?"
"Dù 'tam thê tứ tiếp' là điều mà tôi từng mơ ước, với vẻ đẹp của cháu gái ông, tôi cũng nguyện ý. Nhưng cháu gái của ông có thể đồng ý sao? Có thể chịu tủi thân như vậy sao?"
"Nhà họ Lăng muốn cưới một mình cô ấy còn không chịu, sao có thể tới lượt tôi? Suy nghĩ nhiều quá!"
Ba người cười ồ mà gật một cái.
Bành Hoa nói: "Người anh em Tiểu Thiên nói có lí."
Tưởng Minh Đức cười nói: "Ông Tô, xem ra chúng ta phải nghĩ cách khác!"
Thấy tình hình như vậy, Trương Thiên mới thả lỏng người.
"Tôi đồng ý!"
Một giọng nói nhẹ nhàng từ trong phòng truyền ra, không ai khác chính là Tô Vân Nguyệt.
Vừa rồi cô đứng sau phòng nghe ông nội cùng mọi người nói chuyện, lúc nói đến hôn sự của cô và Trương Thiên, mặt mũi cô đỏ bừng.
Vốn dĩ Tô Vân Nguyệt còn có cảm giác ngại ngùng, nhưng khi nghe được câu Trương Thiên nói "Vẻ đẹp của cô, anh nguyện ý" trong lòng cô ngạc nhiên một chút.
Anh là người cứu bà cố, cũng là ân nhân cứu mạng cô!
Cô còn suýt hại anh mất nửa cái mạng.
Ngay lúc Trương Thiên đau đớn, cô đã cầu nguyện, chỉ cần Trương Thiên không chết, cô nguyện ý làm trâu làm ngựa bên cạnh anh.
Lấy thân báo đáp, cô nguyện ý.
Mọi người thấy Tô Vân Nguyệt dáng vẻ dịu dàng thướt tha, cô gái này trông không tệ.
Thừa sức 'phối hợp' với Trương Thiên!
Hiểu được cuộc thảo luận.
Tô Phong vui mừng nhìn Tô Vân Nguyệt, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười: "Tốt, vậy là tốt rồi!"
Mọi người lúc này đều nhìn về Trương Thiên!
Cậu không có vấn đề, cháu gái tôi cũng đồng ý, vậy là nhặt được món hời nha.
Chỉ cần cậu nói một tiếng, tôi sẽ đưa vợ thẳng đến nhà cậu!
Trương Thiên nhìn thấy Tô Vân Nguyệt, cơ thể không tự chủ mà phát run.
Cút!
Cô ta khẳng định là đồng ý á..., người xuống hố chính là tôi!
Trương Thiên thật sự hối hận vì đã không từ chối trực tiếp, vẻ mặt khó xử.
Ting, ting!
Chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí khó xử, Trương Thiên cầm điện thoại lên xem, là Lâm Tử Thanh.
Lông mày anh giãn ra, có vẻ như đã có ý tưởng mới.
Tôi đồng ý, cô đồng ý nhưng đã hỏi qua vợ tôi chưa?
"Alo!"