Cuồng Tế Vô Song - Chương 364: Địa ngục không cửa mày lại vào?
Diệt Linh Tông Chủ bật cười lạnh: “Đúng vậy, Vương Cực đã bước vào cảnh giới Siêu Thần Cấp Cường Giả rồi! Đó mới là tư bản mà vốn dĩ Vương Lương vẫn luôn kêu gào!”
Vẫn nói Càn Võ tông không có cơ hội cũng vì học trò của bọn họ đã có một Siêu Cấp Thần Cường Giả.
Phải biết rằng trước đó, trong trận đấu giành lệnh, vẫn chưa có ai thể hiện được Siêu Thần Cấp Cảnh Giới!
Cường giả tối cường cũng chính là cung chủ phái Di Âm một năm trước, đã đạt đến Thần Cấp Cảnh Giới, xem như nửa bước nữa là vào Siêu Thần Cấp thôi…
Mà trong lúc trận đấu giành lệnh, Trương Thiên cũng chỉ thể hiện ở mức Thần Cấp Cảnh Giới mà thôi!
Tuy nhiên, bây giờ Vương Cực của Diệt Linh Tông lại thể hiện ra Siêu Thần Cấp Cảnh Giới…
Tất nhiên Vương Lương có niềm tin vào Vương Cực , nhưng ông ta lại cảm thấy Vương Cực có thể xưng bá trong trận đấu giành Hào Long lệnh!
Mọi người thấy Vương Cực đã biểu hiện đến Siêu Thần Cấp Cảnh Giới, đều xôn xao bàn tán:
“Ông trời của tôi ơi, đó là thực lực Siêu Thần Cấp Cảnh Giới đấy!”
“Thiếu chủ của Diệt Linh Tông mạnh như thế sao?”
“Bây giờ học trò của Càn Võ Tông phải chịu tai tương rồi!”
“Sợ là bây giờ Diệt Linh Tông sắp đứng đầu trong Bát Đại Tông Môn rồi.”
“Trước bốn mươi tuổi đã có một Siêu Thần Cấp Cảnh Giới, nếu thật sự bước vào cảnh giới đó, thì còn khủng bố hơn cả học trò của Càn Võ Tông trước đó đi?”
Trong giới tu luyện võ đạo, Siêu Thần Cấp là cảnh giới mà bao nhiêu người có cố gắng cũng không thể chạm đến đấy!
Vương Cực này, trước bốn mươi tuổi đã bước vào rồi, thiên phú bực này đủ để rung động cả Cửu Châu!
Mọi người cảm thán, khiếp sợ, trừng mắt lên chờ đợi kết quả trên sàn đấu.
Võ Hoàng thấy Vương Cực bày ra Siêu Thần Cấp Cảnh Giới, trong lòng kinh hãi.
Phải biết rằng anh ta chỉ mới tiến vào Thần Cấp Cảnh Giới mà thôi: “Có thể nhận được một chiêu này không?”
A!
Võ Hoàng lùi Lưu Hỏa thần kiếm lại đỡ, một hồi cương khí thoát ra ngoài, hai mắt anh ta dữ tợn, cắn răng há miệng hét to: “Càn Võ thập thức, chung cực càn khôn!”
Gọi xong, cưới chân Võ Hoàng xuất hiện một đạo huyễn quang trận thức nhỏ, hệt như bát quái đang chuyển động.
Trong mắt người bình thường, chiêu thức như vậy khiến họ cảm thấy phi phàm!
“Lại là tuyệt học của Càn Võ Tông sao, nghe nói chiêu thức Càn Võ này là võ kỹ của Siêu Thần Cấp đấy! Tổng cộng nói chia làm mười thức càn võ, nghe nói học trò bình thường cũng chỉ được họ năm thức Càn Võ Tông mà thôi, không ngờ thiếu chủ của nhà họ Võ này đã luyện đến thức thứ mười rồi?”
“Nhưng cũng không phải là không thể. Tuổi thiếu chủ Càn Võ Tông còn trẻ cũng đã vào được Thần Cấp Cảnh Giới, chứng minh thiên phú cậu ta cũng rất lợi hại! Huống chi cậu ta còn là truyền nhân của huyết mạch Càn Võ Tông, biết được thức thứ mời cũng không phải không có lý!”
“Thoạt nhìn thức thứ mười của Càn Võ cũng lợi hại lắm, nhưng không biết có đỡ nổi một chiêu của thiếu chủ Vương Cực không?”
Giữa sàn đấu!
Mấy người còn lại đều bị khí lưu cường đại hấp dẫn, ngừng tranh đấu trên tay, đều hướng ánh mắt về phía hai người Vương Cực và Võ Hoàng.
Thiết Chùy Tráng Nam nhíu mày: “Thiếu chủ muốn thể hiện Siêu Thần Cấp Cảnh Giới ở trong này?”
Thần Cấp Cường Giả dùng đao của Diệt Linh Tông: “Chỉ để tiêu diệt một người của Càn Võ Tông thôi, để lộ ra thực lực chân chính cũng không sao! Tông chủ cũng hạ lệnh phải khiến người của Càn Võ Tông bị knock out, vậy chúng ta mới có thể yên ổn lên hạng nhất!”
Tất nhiên Diệt Linh Tông còn muốn phải giữ lại một tay, nhưng không ngờ thực lực của đám người Võ Hoàng lại có thể đóng băng sân đấu!
Cung Nhu thấy cương khí của Vương Cực căng lên, vô cùng sợ hãi la lên: “Sư huynh Võ Hoàng!”
Ánh mắt Tô Mộc Phong tối sầm xuống, vốn đã nghĩ phải ra tay, nhưng nhìn thấy Võ Hoàng bày ra chung cực Càn Khôn, anh ta vẫn dừng lại.
Thực lực của tuyệt học Càn Võ Tông này, Tô Mộc Phong cũng rõ ràng, đó là một võ kỹ có thể tăng phòng thủ giảm sát thương, đồng thời còn có thể bộc phát ra sức mạnh phản sát kinh người, trong đó thức thứ mười là mạnh nhất!
TMC rút chân đã đưa được một nửa ra về: “Có thể ngăn được không?”
Keng!
Thương binh lợi khí của hai người đã va chạm vào cùng một chỗ, bụi mù trên mặt đất ngùn ngụt bốc lên, tạo ra một tầng sương mù, ánh lửa hiện ra, tiếng phát nổ vang lên không ngừng.
Tất cả mọi người đang chờ đợi kết quả cuối cùng.
Vl nở một nụ cười lạnh: “Võ Cửu Đao, đệ tử của ông hay lắm, vậy mà vẫn chưa chọn đầu hàng, chỉ là thật đáng tiếc, tôi chỉ có thể nói dũng khí đáng khen!”
“Cậu ta sẽ chết dưới tay đồ đệ Vương Cực của tôi, các người chuẩn bị sẵn sàng nhặt xác thay cậu ta đi!”
Mày hai vị trưởng lão của Càn Võ Tông đều nhíu chặt lại. Nếu Tô Mộc Phong tiếp được một chiêu này, bọn họ hoàn toàn không sợ, nhưng nếu Võ Hoàng có thể đỡ, họ không thể không lo!
Dù sao hai bên cũng kém nhau một cảnh giới, mà lại còn là một người có Đại Cảnh Giới Siêu Thần Cấp…
Tam trưởng lão nói thầm: “Võ Hoàng có đỡ được không?”
Đại trưởng lão: “Cũng không thể gặp chuyện không may được. Nếu Võ Hoàng có tổn thất gì, chúng ta phải giải thích với Tông Chủ thế nào đây?”
Dưới sự ngờ vực vô căn cứ của mọi người, trong nháy mắt, khói súng trên sân đấu chậm rãi tản đi!
Bóng dáng của hai người lộ ra.
Vương Cực vẫn đứng đó sừng sững không ngã, trái lại còn đứng yên tại chỗ vô cùng khí phách, đạo bào của Diệt Linh Tông phiêu lãng theo gió, tiên khí mười phần.
Trái lại Võ Hoàng mới bị đánh bay, sau đó còn lăn vài vòng, căn bản không có sức ôm lấy đất, lăn lộn xong thì dừng lại, phải thở gấp liên tục mới có thể chống đỡ được cơ thể mình, thong thả ngồi xổm xuống.
Quần áo trên người anh ta đã rát nát không còn gì, khuôn mặt cũng tiều tụy, còn phun ra một ngụm máu tươi.
Ai thắng ai bại, vừa nhìn là biết ngay!
Dù Võ Hoàng có sử dụng chiêu thứ mười chung cực Càn Khôn của Càn Võ, nhưng cuối cùng vẫn không cản được thực lực Siêu Thần Cấp Cảnh Giới.
Có thể nói, cảnh giới này là trạng thái siêu phàm, tăng phúc của sức mạnh rất khác biệt!
Vốn Võ Hoàng có thể giữ được tính mạng là đã vô cùng không tồi.
Tô Mộc Phong nhanh chóng chạy ra, đến bên cạnh Võ Hoàng: “Không sao chứ?”
“Võ Hoàng sư huynh, huynh cảm thấy thế nào rồi?” Cung Nhu nhíu mày phấn lại hỏi.
Võ Hoàng hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Khụ khụ, còn chống đỡ được, chỉ là nội thương nghiêm trọng…”
Gắng sức cản lại một đại chiêu Siêu Thần Cấp, tình huống không tính là khả quan.
Bên ngoài sân đấu, đám người Diệt Linh Tông lộ ra sự vui vẻ và hưng phấn.
Dựa vào Vương Cực với thực lực như thế, còn ai có thể cản được bọn họ lấy Hào Long lệnh?
Tông Chủ lạnh lùng nhìn về phía đại trưởng lão của Càn Võ Tông, châm chọc: “Vậy mà chưa chết, coi như mạng cậu ta lớn!”
“Chỉ là đệ tử mạnh nhất của Càn Võ Tông các người cũng thua rồi, chuyện đã đến nước này, tất nhiên Càn Võ Tông các người đã không còn sức phản kháng.”
“Ngay cả lệnh cũng không đoạt được, sợ là từ nay về sau các người sẽ rơi khỏi thần đàn, sau đó từ nay Diệt Linh Tông chúng ta sẽ lên đoạt lấy đại kỳ Cửu Châu!”
“Ha ha!”
Một ít tông môn còn lại vây xem cũng đều phát ra cảm thán: “Chắc chắn đệ tử của Càn Võ Tông chưa dốc hết sức!”
“Trên đường có Diệt Linh Tông chặn lại, ngay cả Bát Đại Tông Môn cũng phải chịu thua!”
“Thật sự là điều rất tệ, Đệ Nhất Tông Môn sẽ không còn xuất hiện trong Bát Đại Tông Môn nữa.”
“Năm nay trận đấu đoạt Hào Long lệnh thật sự khốc liệt!”
Đại trưởng lão Càn Võ Tông cũng không quan tâm sự châm chọc của Vương Lương, trái lại thở phào, trên mặt còn thể hiện biểu cảm may mắn: “May mà không có chuyện gì!”
Tam trưởng lão còn mỉm cười đứng lên: “Bây giờ có thể ăn nói với Tông Chủ rồi!”
Dường như Trương Thiên có thể đoán được tất cả chuyện này, trên mặt anh không có biểu cảm gì.
Anh cũng không hề vui vẻ, trái lại còn có chút mất mát. Vì hình như Diệt Linh Tông này cũng không có ấp ủ âm mưu gì cả, hơn nữa cũng không giống như có liên quan gì đến tổ chức Hừng Đông.
Sở dĩ Tông Chủ của Diệt Linh Tông có niềm tin sẽ đoạt được lệnh như vậy, cũng vì ông ta cất giấu một đệ tử Siêu Thần Cấp mà thôi.
Mục đích của ông ta chính là đoạt được danh hiệu Đệ Nhất Tông Mông!
Người của tổ chức Hừng Đông vẫn chưa chân chính lộ diện…
Trong trận chiến ở vùng núi U Huyền.
Vương Cực như một vương giả, ông ta cầm lấy trường thương, khóe miệng khẽ nhếch: “Càn Võ Tông các người thua rồi!”
“Đi thẳng khỏi đây đi, vậy các người có thể miễn cái chết!”
Hai gã đệ tử khác của Diệt Linh Tông cũng dựa vào hướng Vương Cực .
Lúc này, Võ Hoàng nhịn đau, cười lạnh nói thẳng: “A, muốn Càn Võ Tông chúng tôi nhận thua, sợ là các người vẫn chưa có thực lực đó đâu!”
Nói xong, mặt anh ta dữ tợn, hai tròng mắt trừng về phía đám người Vương Cực .
Tô Mộc Phong khẽ ngẩng đầu lên, tài năng lộ rõ.
Mấy người ngoài sân đấu phát ra tiếng sợ hãi: “Đệ tử của Càn Võ Tông vẫn chưa nhận thua?”
“Ý là muốn lấy mạng ra đổi một chút cốt khí sao?”
“Không chấp nhận cũng không còn cách khác, hẳn anh ta sẽ chết không thể nghi ngờ!”
“Đệ tử của Càn Võ Tông cần gì phải chết như vậy chứ?”
“Sống sót, giữ lại thực lực của hậu đại Tông Môn, như vậy không tốt sao?”
Ngay cả chung chủ của phái Di Âm cũng lên tiếng: “Vì sao phải vì một chuyện nhỏ mà đánh mất tài năng thiên phú đã bồi dưỡng bấy lâu như vậy?”
“Người của Càn Võ Tông hơi xúc động quá rồi!”
Chỉ là người Tám Đại Tông Phái cũng không ngăn cản, ngay cả đám người Càn Võ Tông cũng chỉ có thể đợi kết quả.
Dù sao cũng là trận đấu ở Cửu Châu, không ai có khả năng can thiệp nhiều hơn sau đó, đây là danh dự của một Tông Môn đấy!
Các đệ tử tiến vào đều phải đầu hàng, bằng không tất cả tạo hóa chỉ có thể mặc cho số phận.
Trên sân đấu.
Tiếng cười nhạo lớn vang lên: “Thiên đường có đường mày không đi, địa ngục không cửa mày lại vào? Vậy đi tìm chết đi!”
Một cường giả Siêu Thần Cấp Cảnh Giới phát ra cương khí cường đại, trực tiếp khiến cho bùi mù bốn phía bốc lên.
Vương Cực rũ mắt, lại múa trường thương trong tay!
Lúc này Tô Mộc Phong cũng nghiêng đầu, anh ta cũng rõ ràng Diệt Linh Tông này không có liên hệ gì với việc hợp lại cùng Thất Đại Tông Phái cướp Hào Long lệnh, hẳn bản thân phải che giấu thực lực.
Nhưng chỉ có anh ta mới đánh lại được Vương Cực Siêu Thần Cấp Cảnh Giới này, anh ta không thể che giấu thực lực nữa…
Đánh!
Ở phía sau, có mấy người bóng đen xuất hiện bốn phía của Càn Võ Tông và Diệt Linh Tông.
…