Mục lục
Cuồng Tế Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Thiên bắt đắc dĩ, nếu anh không bắt đầu lộ diện lần nữa, rất có khả năng cung chủ sẽ bị thương.



Lúc này Trương Thiên lập tức đứng lên, đồng thời thu hút hỏa lực, cầm súng chĩa vào người của ba hướng, bắt đầu bắn chết.



Dựa vào sức mạnh của Trương Thiên, tránh mấy viên đạn này vẫn được…



Nhưng những tay súng bắn tỉa đối diện này cũng coi như được đào tạo bài bản, toàn bộ đều ẩn náu trong điểm mù.



Khi Trương Thiên nổ súng, bọn chúng căn bản không có lộ diện, hơn nữa có hai tên đã bắt đầu đổi vị trí.



Nhưng điểm tốt duy nhất chính là cung chủ không bị bất kỳ ai quan tâm, hơn nữa cô đã lên được rồi!



“Cung chủ, dáng người quá anh dũng!” Trương Thiên cười nói.



Cung chủ nhìn thấy Trương Thiên một cong lông cũng không tổn hại, lại còn ba hoa, cô liền đưa chiếc hộp gấm cho Trương Thiên: “Này, cho anh!”



Đây là tức giận sao?



Suy cho cùng đã đắc tội cung chủ chỗ nào chứ, biểu hiện hôm nay của tôi không phải rất tốt sao?



Cứu người trong nước sôi lửa bỏng, lại còn xuất hiện vào thời đểm quan trọng, vừa nãy còn yêu mến cung chủ hơn…



Trương Thiên cười khổ!



Trong tai nghe, tiếng súng đã ngừng.



Phía bên Tần Quảng Nghĩa đã bắt đầu quan tâm đến tình hình: “Trương Thiên, hiện giờ thế nào rồi?”



Trương Thiên đáp: “Lão Tần, Tần Lương an toàn tính mạng đã không còn vấn đề, hiện giờ chúng tôi đang trốn trong phòng!”



Tần Quang Nghĩa thở phào nhẹ nhõm: “Nó không sao là tốt rồi!”



Bên ông lớn Trần: “Cậu Trương, hai người đợi chút, bây giờ tôi phái người đến chi viện cho hai người.”



Tuần phủ Ông: “Hai đội quân chúng tôi đã chuẩn bị xong, bây giờ lập tức tới đó!”



Quách Dũng gật đầu: “Đúng, bắt đầu xuất phát đi ứng cứu cậu Trương.”



Tần Quảng Nghĩa cũng đồng ý: “Ừm, đảm bảo rút lui an toàn…”



Nhưng lúc này Trương Thiên lại nghiêm túc, trong mắt hiện lên tia ác độc.”



Anh mím môi, nói: “Không cần chi viện, mấy kẻ hèn mọn này tôi xử lý được, mấy người cứ ở đó đợi đi.”



Trong khi ai là nội gián vẫn rất khó nói, đến chi viện cho mình hay chi viện cho người của Hòa Nghĩa Tông?



Tạm thời Trương Thiên không bình luận, hiện giờ đã bị người ta sắp đặt đường đi rồi, tất cả mọi chuyện phải thận trọng.



Đây…



Tuần phủ Ông: “Cậu Trương, hiện giờ mấy người đang rất nguy hiểm, hỏa lực của đối phương quá nhiều, chúng tôi phải phái thêm nhiều người hơn!”



Ông lớn Trần: “Nhất định phải đảm bảo an toan cho ông Tần Lương.”



Chủ tịch Hoàng: “Đúng, ông lớn Trần, chúng ta mau chóng phái người đi thôi.”



Quách Dũng không biết Trương Thiên có ý gì.



Nhưng Tần Quang Nghĩa mơ hồ có chút phán đoán đối với hành động khác thường của Trương Thiên.



Ông nói lớn với mọi người trong tai nghe: “Tất cả các người phải nghe sắp xếp của cậu Trương.”



“Quách Dũng, tôi căn dặn ông cái gì?”



Tất cả đều phải nghe chỉ huy của Trương Thiên, đây là dặn dò của Tần Quảng Nghĩa, ông đương nhiên ghi nhớ.



Quách Dũng nghe lệnh: “Đã nhớ.”



“Nghiêm túc thực hiện!” Tiếng của Tần Quảng Nghĩa hung hãn nói.



“Rõ, đại tướng Tần!” Quách Dũng nghiêm túc đáp lại.



Trương Thiên tắt tai nghe, chuyển hướng nhìn Tần Lương và cung chủ.



Lúc này Tần Lương đã được cởi lỏng dây trói.



Tần Lương tuyệt đối không thể ngờ người Tần Quảng Nghĩa mời đến cứu mình là Trương Thiên, biết rằng Tần Trăn bị Trương Thiên làm trò trước mặt ông ta rồi giết chết, đó lại còn là con ruột của mình!



Nhưng tất cả đều đã qua rồi, Tần Quảng Nghĩa cũng căn dặn Tần Lương không nên gây chú ý với Trương Thiên, hơn nữa Tần Lương cũng không biết thân phận của Trương Thiên.



Tần Lương chỉ có thể cung kính nói lớn: “Cậu Trương…”



Trương Thiên không nói lời vô ích với ông ta, nghiêm túc nói: “Biết khách sạn Ryan không?”



“Biết!” Tần Lương gật đầu.



Trương Thiên nghiêm mặt nói: “Tất cả người của Quách Dũng đều ở đó, ông về trước đi!”



“Đây là cô Sơ Âm, cô ấy sẽ bảo vệ an toàn cho ông, ông dẫn cô ấy đi trước…”



Tần Lương gật đầu: “Được, cậu Trương!”



Cung chủ nhìn Trương Thiên, trong đầu nảy sinh ra rất nhiều suy nghĩ phiền não.



Cô quả thật chưa từng nhìn qua dáng vẻ nghiêm túc này của Trương Thiên, ngoài ra giọng điệu Trương Thiên nói với người của Tần Lương khác một trời một vực khi nói với mình.



Vẻ nghiêm túc của Trương Thiên khiến cung chủ cảm thấy hết sức kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ: “Không ngờ anh ta còn có bộ mặt nghiêm túc như thế.”



Không những nghiêm túc, mà còn rất thô bạo!



Giống như Quách Dũng, ba nhân vật lớn của thành phố Cao Lương, đến cả Tần Quảng Nghĩa cũng đều kính trọng Trương Thiên như vậy…



Tại sao lại trước mặt mình như vậy?



“Cung chủ, cung chủ…” Trương Thiên kêu lên hai tiếng.



Cung chủ định thần lại, gương mặt ửng đỏ: “Sao thế?”



Trương Thiên trầm giọng sắp xếp: “Hiện giờ cô bảo vệ Tần Lương về khách sạn trước, không thành vấn đề chứ!”



Cung chủ gật đầu: “Được! Nhưng còn anh?”



“Anh ở lại đây còn muốn đối đầu với bọn chúng à?”



Trương Thiên nhíu mày nhìn cung chủ, chọc ghẹo nói: “Đây là cung chủ đang quan tâm tôi à?”



“Ai thèm quan tâm anh?” Sắc mặt cung chủ lập tức thay đổi: “Tôi đây là quan tâm có ai khám siêu âm cho anh không?”



“Thật sao?”



“Đương nhiên!”



Trương Thiên đáp: “Cái này cung chủ không cần quan tâm, tôi sẽ quay về đúng giờ!”



“Hiện giờ mạng người quan trọng, cô cứ về trước đi, đợi tin tốt của tôi!”



Tần Lương biết Trương Thiên chính là Long Hồn xuất thân từ doạnh trại Thần Long, ông không nghi ngờ chút nào về sức mạnh của Trương Thiên: “Cô Sơ Âm, chúng ta cứ về trước đi, tôi tin cậu Trương có thể…”



“Anh thật sự muốn ở lại?” Cung chủ nhíu chặt mày: “Vậy thì đi thôi!”



Hiện giờ Trương Thiên đã đứng trước cửa sổ: “Các người rút lui đi.”



Mấy năm nay gia nhập quân đội, Trương Thiên biết mấy chuyện này là việc anh phải làm, giống như lãnh thổ một bước cũng không nhường, địa bàn của mình tuyệt đối không dễ cho bất kỳ kẻ nào làm bậy!



Nói xong, Tần Lương và cũng chủ cũng nghe lệnh rút lui.



Chỉ là họ vừa rời đi, lại nghe thấy xung quanh bất đầu vang lên tiếng súng liên tục!



Pằng pằng!



Đối mặt với những tạp âm này, cung chủ đáng lẽ nên rất bình tĩnh mới đúng, nhưng không biết vì sao trong lòng lại không ngừng dao động…



Sau khi cung chủ bọn họ rời đi, Trương Thiên nhướng mày cười lạnh: “Đến tao rồi!”



Trương Thiên giết hàng loạt, bây giờ bắt đầu!



Từ khi bọn chúng muốn xâm phạm lãnh thổ của Viêm Hạ, chúng đã phải trả giá.



Trương Thiên lộ mặt bắn một phát.



Pằng!



Vừa nãy ba tên súng bắn tỉa đã đổi vị trí, vốn tưởng răng có thể điều chỉnh phương hướng, âm thầm lén lút bắn chết Trương Thiên.



Nhưng không ngờ bắn hai phát súng liền khiến chúng kinh ngạc!



Mục tiêu Trương Thiên này vẫn đứng ở đó, viên đạn bắn ra nhất định sẽ trúng, nhưng Trương Thiên vẫn không ngã, viên đạn giống như bắn vào không khí vậy.



“Cá Mập gọi điểm A!” Tay súng ở chỗ bắn tỉa trên mái nhà nói thông qua bộ đàm.



“Điểm A nhận, Cá Mập nói đi!”



“Kể này sao vậy? Bắn mà không sao!”



“Tôi cũng không biết, vừa nãy tôi thử bắn một phát, rõ ràng bắn trúng tim, nhưng giống như hắn tránh được vậy?”



“Tôi không hề phát hiện hắn tránh được…”



“Có thể là tốc độ quá nhanh?”



“Mắt thường không thấy kịp?”



Sao có thể chứ!



Hai tên súng bắn tỉa trong lòng đang vô cùng kinh ngạc…



Đội nhiên mệnh lệnh vang lên: “Chúng mày làm gì thế, bắt cho tao, tao không tin không giết chết chúng nó được!”



“Bắt hết chúng lại, tao sẽ đích thân giết chết chúng…”



Người ở hai vị trí bắn tỉa lập tức nghiêm túc, trầm giọng đáp lại trong bộ đàm: “Rõ, diều hâu!



Pằng!



Chính vào lúc này, tay súng bắn tỉa điểm B nghe lệnh nhắm thẳng vào Trương Thiên…



Nhưng khi vừa bắt đầu bắn lại bị đạn của Trương Thiên bắn qua, hơn nữa còn xuyên qua ống ngắm, trực tiếp nổ tung!



Tay súng bắn tỉa điểm B chỉ có thể phát ra một tiếng kêu thảm thiết!



Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một lời cảnh cáo với Cá Mập và tay súng bắn tỉa điểm A…



“Cá Mập, mày lại không có sách lược gì à?



Cá Mập là tay súng bắn tỉa mạnh nhất trong số ba tên này.



Cho dù là phán đoán hay bắn xạ kích nhanh, hiệu suất di chuyển trúng mục tiêu…



Huống hồ tên Cá Mập trắng nước M cũng được coi là kẻ hung ác có tiếng!



Người đàn ông được gọi là Cá Mập thở ra một hơi nặng nề: “Đây chính là tay súng bắng tỉa của Viêm Hạ sao?”



“Sao hắn giống quỷ thế?”



“Vừa nãy hắn đã trúng đạn của tao rồi mà…”



Cuộc đối đầu giữa hai người với Trương Thiên không dưới chục hiệp.



Trước đó có lay động, nhưng sau đó Trương Thiên để thu hút hỏa lực bảo vệ cung chủ, anh cũng có chút rụt rè. Vì vậy bọn cũng cũng chưa thật sự cảm nhận được sức mạnh của Trương Thiên.



Trương Thiên lúc này đã đứng ở đó, giơ sung ngắm về hai hướng.



Không có gì cản trở, không một chút sợ hãi!



Thậm chí giống như thằng con trai gào thét, nói với bọn chúng, cho dù bao nhiêu người đến, người của Viêm Hạ cũng không sợ, hơn nữa còn giết chết bọn chúng.



Tên bắn tỉa cũng chú trọng đến ván cờ tâm lý, bởi vì mạng sống của bất kỳ ai chẳng qua cũng chỉ là vấn đề một viên đạn…



Tên bắn tỉa điểm A cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: “Cá Mập, người của Viêm Hạ quả nhiên đáng sợ… Tôi nghe nói rằng đây không phải là nơi mà những người bình thường dám đến.”



“Lẽ nào thật sự giống như lời đồn, đây là cấm địa tuyệt đối của lính đánh thuê sao?”



Mặc dù Cá Mập không dám thừa nhận, nhưng vẫn phải nhàn nhạt đánh giá: “Tên đó tuyệt đối là cao thủ, huấn luyện không kém tao, hơn nữa tao biết hắn mạnh hơn tao!”



“Lần này coi như chúng ta gặp phải một tên cứng Viêm Hạ rồi…”



Điểm A: “Vậy làm sao?”



Lông mày Cá Mập trầm xuống: “Nhưng dù lợi hại đến đâu cũng không thể so với hai chúng ta?”



Tay súng bắn tỉa điểm A nghe thấy, lập tức trợn tròn mắt, lời nói có chút ấp úng: “Cá Mập, ý của anh là?”



“Chiến thuật liều mạng?”



Ánh mắt Cá Mập vô cùng kiên định, đây là tố chất tâm lý phải có của tay súng bắn tỉa: “Mày sợ à?”



“Hai anh em chúng ta mặc dù được hạ lệnh cùng sống cùng chết, từ đầu đến cuối vẫn còn có lựa chọn, nhưng có thể tiêu diệt được một cường giả, cũng đáng!”



Điểm A cắn răng, trong mắt cũng lộ ra vẻ kiên định: “Vậy thì làm!”



Hai người đã thống nhất một mục tiêu chung.



Cá Mập nhàn nhạt nói: “Vậy thì điều chỉnh nhịp thở, nghe lệnh của tao!”



“Được!”



Ngay lập tức, cả hai người họ bắt đầu cầm súng bắn tỉa của mình.



Cá Mập bắt đầu đếm ngược: “3!”



“2!”



“1!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK