Bình thường lúc làm việc cha mẹ vợ đều ở đây, khi được nghỉ thì mới về nhà họ Lâm.
Từ khi cụ Lâm qua đời, Nhật Thăng đảm nhận nhà họ Lâm, sau đó Lâm Tử Thanh ra ở riêng, cha mẹ vợ vẫn luôn ở đó, rất ít khi về nhà họ Lâm.
Trương Thiên và Lâm Tiểu Nhã chạy đến cửa học viện, nhìn thấy có mấy đang vây quanh, hình như đang bàn tán cái gì đó.
Mẹ vợ Lý Tú Cầm đang đứng ở chính giữa.
“Tú Cầm, mua đồ ăn đấy hả?” Một người phụ nữ có dẫn theo một thanh niên tiến tới bắt chuyện.
Người phụ nữ là dì Đàm, còn cậu thanh niên kia là con trai của dì, tên là Chu Chính Hạo, là một du học sinh, cậu ta lễ phép chào hỏi: “Chào dì Lý!”
Lý Tú Cầm là một nội trợ hiền lành điển hình, ngó thấy Chu Chính Hạo chững chạc sáng sủa, quần áo chỉn chu nên khen ngợi:
“Đây là Chính Hạo đấy à? Đã lớn thế rồi, đã tốt nghiệp đi làm chưa?”
Dì Đàm cười nói: “Tú Cầm này, cô lẩm cẩm rồi đấy à? Chính Hạo và Tử Thanh nhà cô sinh cùng một năm đó, chắc chắn là đã đi làm rồi.”
Ngay sau đó dì Đàm khoe khoang tiếp: “Chính Hạo mới du học về, là một sinh viên ngành y hàng đầu ở nước ngoài, bây giờ về nước có biết bao bệnh viện muốn thuê nó đấy.”
Đến tuổi này rồi, chuyện bọn họ thích làm nhất chính là tự hào về con cái, hãnh diện hơn trước mặt láng giềng.
Lý Tú Cầm nhìn Chu Chính Hạo gật gù, vui vẻ nói: “Chính Hạo, nhìn con là biết rất có tiền đồ đấy nha!”
“Dì Đàm, con trai như thế, cô có thể ngồi không hưởng phúc được rồi.”
“Chứ sao nữa!” Dì Đàm hài lòng gật đầu, sau đột nhiên nói: “Chí ít là còn tốt hơn cậu con rể kia của cô!”
Câu chuyện chuyển sang Trương Thiên làm Lý Tú Cầm cảm thấy cả người khó chịu.
Chuyện giữa Trương Thiên và Lâm Tiểu Nhã, bà đã nghe ông chồng nhà mình nói từ hồi sáng, trong lòng vẫn còn cảm thấy bức bối không chịu được.
Hôm nay dì Đàm cũng có thấy bài đăng về Trương Thiên trên mạng, không biết là quan tâm hay là lắm miệng mà nói lời “quan tâm”:
“Cái cậu con rể Trương Thiên kia đúng là không ra gì, thế mà dám ăn sạch cả con gái lớn lẫn con gái nhỏ nhà cô!”
“Nghe nói bây giờ còn chưa có công ăn việc làm, chỉ ở nhà ăn bám, chờ con gái cô nuôi có đúng không?”
Chu Chính Hạo còn bồi thêm một câu: “Hôm nay con cũng nhìn thấy bài đăng đó, lên đầu đề thành phố Nam Châu, người người cả thành phố đều đang mắng con rể dì là đồ cặn bã.”
Ăn sạch cả hai cô con gái? Cặn bã?
Vốn trong lòng Lý Tú Cầm đã không thoải mái, nghe dì Đàm và Chu Chính Hạo nói như thế, không kiềm được sự tức giận, thở hổn hển như sắp ngất đi.
Lúc đầu Lâm Tiểu Nhã và Trương Thiên còn định tránh né hàng xóm, để hàng xóm đỡ phải nói gì khó nghe với Lý Tú Cầm.
Nhưng càng lo lắng chuyện gì thì chuyện đó liền tới, nhìn Lý Tú Cầm sắp ngất đến nơi, hai người bọn họ liền không nhịn được phải bước xuống.
Lâm Tiểu Nhã ngay lập tức đi đến đỡ mẹ, Trương Thiên cũng đi đến bên cạnh.
Trương Thiên dùng tay nắm lấy tay Lý Tú Cầm, sờ thử mạch đập, chỉ là bị chọc giận nên như vậy, không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một chút là ổn.
Lâm Tiểu Nhã mắng thẳng mặt đôi mẹ con kia: “Mấy người nói chuyện sao mà khó nghe như vậy?”
Trương Thiên thấy mẹ vợ bị sỉ nhục như thế cũng không chịu được, nhìn chằm chằm hai người kia, quát to: “Sao lắm miệng nói bậy nói bạ thế?”
“Ối chà, nhìn hai người đi kìa? Chồng tung vợ hứng đấy à?”
Miệng mồm dì Đàm đúng là ghê gớm, còn nhìn Lâm Tiểu Nhã mà nói: “Tiểu Nhã, dì nói chứ, sao con có thể làm loại chuyện như thế với Trương Thiên hả?”
Chu Chính Hạo châm chọc: “Một đôi mèo mả gà đồng, không biết liêm sỉ!”
Lý Tú Cầm nghe những lời này chỉ muốn ngắt ngay nhưng càng nóng thì càng không nói nổi nên lời.
Trương Thiên thấy hai người này không vừa mắt, nếu không phải mẹ vợ đang có mặt, đến cả ý định giết người cũng đã xuất hiện trong đầu anh.
Anh ta cố bình tĩnh, cắn răng bước về phía trước một bước, trầm giọng nói: “Nếu đã không biết nói sao cho lọt tai thì tôi khuyên hai người ít nói đi.”
“Quả là mẹ nào thì sinh con nấy.”
“Đừng tưởng hai năm đi du học là ngon, lễ nghĩa liêm sĩ năm nghìn năm tinh hoa Trung Hoa một điều cũng không hiểu!”
Hai mẹ con nghe xong sắc mặt tái xanh, Chu Chính Hạo càng không nhịn được nhào lên nắm cổ áo Trương Thiên:
“Mày nói cái gì?”
Thấy đã sắp đánh nhau đến nơi, Lý Tú Cầm tức đến độ sắp ngất, cả người xụi lơ.
Lâm Tiểu Nhã vội vàng ngồi xuống, ôm lấy Lý Tú Cầm trong lòng, hốt hoảng gọi:
“Mẹ! Mẹ không sao chứ? Đừng làm con sợ!”
Thấy thế, Trương Thiên vươn tay lên, hất Chu Chính Hạo ra, lập tức xoay sang phía mẹ vợ.
Dùng tay xem mạch, xác nhận là chỉ vì quá tức giận nên dẫn đến não thiếu dưỡng khí, khí huyết vẫn bình thường.
Trương Thiên bình tĩnh an ủi Lâm Tiểu Nhã, nói:
“Không có việc gì, cho mẹ vợ uống thêm ít nước, chờ bà ấy hết tức giận, bình tĩnh lại là được.”
Lâm Tiểu Nhã đột nhiên mất bình tĩnh, thấy mẹ mình đã ngất rồi mà Trương Thiên còn nói không sao?
Hơn nữa cái gã vô dụng Trương Thiên này cái gì cũng không biết dựa vào đâu dám nói là mẹ không sao?
Còn không phải do anh ta lời qua tiếng lại với Chu Chính Hạo trước mặt mẹ nên mới thành như thế này sao? Cảm giác như tất cả mọi chuyện đều là do Trương Thiên gây ra.
“Mẹ đã ngất rồi, anh còn nói không sao được à?”
Lâm Tiểu Nhã mất bình tĩnh, sắp bật khóc, mắng: “Trương Thiên, anh còn không gọi xe cấp cứu đi?”
Tiếng hô hào quá lớn thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh.
Trương Thiên ngây ra một lúc, nếu anh ta không hiểu thật thì đã gọi xe cấp cứu từ lâu rồi.
Nhưng tình huống của mẹ vợ đúng là không cần phải gọi xe cứu thương.
Vì giúp mẹ vợ nhanh chóng tỉnh lại, Trương Thiên bất đắc dĩ chỉ có thể lấy ngân châm ra, định châm cứu cho mẹ vợ.
Lâm Tiểu Nhã thấy Trương Thiên còn tự mình châm cứu, cơn tức càng dữ dội hơn.
Trước giờ chưa từng nghe nói ông anh rể vô dụng của mình có học y, thật sự không thể tin tưởng được.
Bây giờ mà còn đùa được?
Mẹ tôi là một sinh mạng còn sống sờ sờ đấy, không phải chuột bạch của anh đâu.
Lâm Tiểu Nhã đẩy mạnh Trương Thiên ra, nghẹn giọng hét vào mặt anh ta:
“Bảo anh gọi 120, anh còn lằng nhà lằng nhằng cái gì, vô dụng đúng là vô dụng, anh đúng là cái đồ vô dụng! Cút!”
“Mẹ tôi nếu mà có chuyện gì thì anh có chịu trách nhiệm nổi không hả?”
Đối mặt với Lâm Tiểu Nhã đã hoàn toàn mất đi lý trí, Trương Thiên chỉ có thể đứng lên, tìm một cửa hàng tiện lợi gần đó mua một chai nước.
Lúc này dì Đàm mới lo lắng, ngồi xổm xuống bên cạnh, nói:
“Tiểu Nhã, con trai dì là bác sĩ nổi tiếng, hơn nữa còn là một du học sinh Tây y, để nó khám thử là được.”
Chu Chính Hạo khinh thường tiếp lời: “Không phải vừa nãy còn phách lối lắm à? Bây giờ cần giúp đỡ?”
Ánh mắt liếc nhìn về phía Trương Thiên, rõ ràng là đang châm chọc anh ta.
Mẹ vợ rõ ràng là bị mẹ con bọn họ chọc tức, giờ lại còn muốn kiếm chuyện?
Trương Thiên giận dữ nhìn họ, nói: “Cút lẹ, bọn tôi không cần!”
Chu Chính Hạo khoanh hai tay, muốn nghe lời cầu xin từ Trương Thiên, không ngờ chỉ nghe được một câu oán giận.
Cậu ta kéo dì Đàm, nói: “Người ta cũng đâu có tình nguyện để chúng ta giúp, bỏ đi.”
Đối với những người ngoài không hiểu thì Trương Thiên rõ ràng đang “giận dỗi” mà thôi.
Bác sĩ chuyên nghiệp người ta muốn ra tay giúp đỡ mà anh còn không cho người ta khám?
Muốn mưu sát hả?
Lâm Tiểu Nhã tất nhiên cũng nghĩ như thế!
Bây giờ, đối với cô, Trương Thiên không có một điểm nào vừa mắt, trái lại còn lớn tiếng quát Trương Thiên:
“Rác rưởi, vô dụng! Anh còn chê chưa đủ loạn à?”
“Cái tên khốn kiếp này, cái gì cũng không có, đến miệng cũng khuyết tật nữa.”
Lời nói ra vô cùng khó nghe.
Cô xoay người kéo Chu Chính Hạo, giọng điệu cầu khẩn, nói: “Anh Chính Hạo, anh mau giúp em khám cho mẹ em với!”
“Anh đừng nghe anh ta nói nhảm, anh ta chính là một tên vô dụng!”
Chu Chính Nhạo nhếch miệng cười xấu xa, nhìn chằm chằm Trương Thiên, hừ lạnh, ác mồm ác miệng mắng: “Vô dụng!”
“Nếu không phải dì Lý thân thiết với anh từ nhỏ thì anh không thèm ra tay giúp đỡ đâu.”
Nói xong, Chu Chính Hạo tự tin tiến đến gần, an ủi Lâm Tiểu Nhã:
“Anh giúp em khám cho dì thử, tình huống như dì Lý anh đã gặp nhiều, Tiểu Nhã cứ yên tâm.”
Thật ra Chu Chính Hạo là bác sĩ chỉ mới vừa tốt nghiệp, cơ hội thực tiễn chưa nhiều, thế mà còn khoác lác đã gặp nhiều tình huống này rồi?
Có thể thấy rõ Lâm Tiểu Nhã tin sái cổ, dùng ánh mắt biết ơn nhìn Chu Chính Hạo, gật đầu.
Mà lúc này đây, không ít người cũng nhận ra Trương Thiên và Lâm Tiểu Nhã.
Ban đầu tiếng tăm của Trương Thiên đã nát bấy không còn gì, bây giờ lại còn ngăn cản bác sĩ cứu mẹ mình, mọi người bắt đầu chỉ trích:
“Cặn bã đúng là cặn bã, muốn thấy mẹ vợ chết tại chỗ luôn à?”
“Mau mau để bác sĩ người ta khám đi chứ!”
“Ôi dào, gặp phải tên con rể không ra gì thế này, cô Lý phải chịu khổ rồi.”
Miệng mồm người đời là thế, Trương Thiên cũng bất đắc dĩ lắm.
Cô em vợ còn hùa với người ngoài ghét bỏ mình, khó chịu muốn chết.
Trong lòng còn thầm mắng con em vợ này xối xả, chân ông đây - thần y vô địch thiên hạ thì không ôm, lại đi nhún nhường cầu xin hai cái người óc bã đậu kia.
Chỉ là thấy con bé rối rít cầu xin người ta, Trương Thiên chỉ có thể tránh sang bên, chớ không tranh cãi tiếp làm mẹ vợ lại tức tới vỡ mạch máu thì càng phiền phức hơn.
Dù sao mẹ vợ vì bị chọc tức mới ra như thế, chỉ cần cái gã đầu heo kia đừng có làm bậy thì sẽ không xảy ra chuyện gì được!
Sau khi đứng dậy, Trương Thiên quyết định đi về phía cửa hàng tiện lợi, mua cho mẹ vợ một chai nước vẫn thực tế hơn.
Anh vừa đi thì nghe tên Chu Chính Hạo thiểu năng kia show off, mạch thì chưa nghe mà đã dùng tay xoa bóp tim ngoài lồng ngực.
Miệng thì không ngừng nói với Lâm Tiểu Nhã: “Bệnh tình của mẹ em rất nghiêm trọng, mau gọi 120.”