Tiểu Ngô và chị Cẩu kinh ngạc thì thôi đi, ngay cả Trương Thiên cũng không nén nổi trợn tròn mắt.
Oh My God!
Trương Thiên vỗ vỗ đầu, lắc đầu cười khổ: “Tôi biết ngay mà, trên người cô sao có thể có nhiều tiền mặt thế được?”
“Xem ra người lỗ mãng chính là người lỗ mãng, chưa từng nhìn qua việc đời…”
Tiền cung chủ này lôi ra không biết là tiền của thời đại nào, có rất nhiều tờ mười tệ, nhưng không tờ một trăm tệ xanh nào.
Mấy đồng tiền cũ này hiện nay đều không dùng nữa…
Cầm đống tiền này sưu tầm thì được, để mua đồ thì chắc chắn không ai cần rồi.
Tiểu Ngô không thể chịu đựng nổi nhìn đống ‘tiền’ cung chủ đặt trên bàn, xoa đầu nói: “Cô à, tiền này sao dùng được?”
Vẻ mặt chị Cẩu lại trở nên hung ác, hung hăng nhìn chằm chằm cung chủ.
Cung chủ nhíu mày hỏi: “Sao hả, chỗ này không đủ ư?”
Chị Cẩu cắn răng, giọng dữ tợn: “Không đủ, chỗ này chắc chắn không đủ!”
Cung chủ nhíu mày nhìn Tiểu Ngô, Tiểu Ngô cũng gật đầu: “Chỗ tiền này không được…”
Cung chủ thầm nghĩ: “Ngày trước sư phụ đã nói, chỗ tiền này đã đủ mua mấy thứ rồi, đừng nói mấy bộ quần áo, cho dù là nhà cũng mua được!”
Nhưng cung chủ không biết, chỗ tiền này ngày trước quả thật có thể mua được một cái chuồng bò hoặc một căn nhà bùn vàng, nhưng hiện nay thì không có giá trị gì nữa.
Cung chủ do dự một chút, lại lấy từ tay áo ra một thứ đồ đặt lên quầy: “Cái này thì sao, đủ không?”
Trương Thiên trợn tròn mắt, nhịn cười: “Chết cha, đây là cái gì đấy?”
“Cung chủ, cô đừng như vậy nữa, tôi không nhịn nổi cười rồi!”
Bởi vì thứ cung chủ đặt trên bàn lại là phiếu lương thực ngày trước, trên đó viết mấy cân gạo, mấy cân đường…
Sắc mặt Tiểu Ngô càng khó coi hơn, cô giải thích: “Cô à, mấy thứ đồ này của cô đều không đáng tiền, chúng tôi cần tiền có thể dùng được cơ!”
“Xin cô đừng đùa nữa…”
Vẻ mặt cung chủ vô tội: “Đây chính là tiền của tôi, trên người tôi chỉ có mấy thứ này thôi…”
“Tôi không đùa cô, chỗ tiền nay là toàn bộ gia sản của tôi.”
“Cái này…” Tiểu Ngô nhíu mày.
Lẽ nào bản thân dễ bị bắt nạt thế sao? Tuổi tác của cung chủ hiện nay cũng trưởng thành rồi, ai lại không biết đến tiền?”
Cô nhân viên mập kia không chịu nổi nữa: “Các người đang đùa bà đây à?”
“Tôi biết ngay mà, mấy người vốn dĩ đâu có tiền, chọn nhiều đồ như thế mục đích chính là để bà đây mất công bận bịu!”
Cung chủ nói năng chính nghĩa: “Tôi không đùa các cô, tôi đã trả cô tiền rồi!”
Nghe thấy cung chủ mắt thần như vậy, Trương Thiên che mặt…
Cung chủ cô đây là không có lừa ai sao?
Mặc dù chúng ta đi cùng nhau, nhưng tôi cũng cảm thấy cô đang trêu người ta đấy!
Nhưng Trương Thiên biết vì sao cung chủ lại thành như vậy, chắc chắn mấy chục năm nay phái Di Âm mới có người vào thành phố, vì vậy mới có tiền thời trước, cũng cảm thấy chỗ tiền đó có thể mua đồ được.
Đáng tiếc thời hiện đại sớm đã thay đổi rồi…
Người phụ nữ mập hét lớn: “Tiểu Ngô, đi báo tuần phủ cho tôi, bắt hai tên gây sự này lại!”
“Thật là quá khó chịu, lại còn trêu ngươi tôi trước mặt mọi người…”
Cung chủ nhíu mày, vẫn còn muốn giải thích: “Bản cung không có trêu cô…”
Người phụ nữ béo đi tới, còn muốn chìa tay tóm lấy cung chủ bọn họ: “Đừng để chúng chạy, dám sỉ nhục tôi!”
Bốp!
Trương Thiên không nhìn nổi nữa, đặt đồ lên bàn: “Dừng!”
“Ai nói chúng tôi không có tiền?”
Theo tiếng hét của Trương Thiên, mọi người đều bị trấn áp, cùng nhìn sang.
Cung chủ được Trương Thiên vô thức kéo ra sau bảo vệ…
Trương Thiên cầm thẻ VIP đen cao quý của cửa hàng trong tay, nhìn Tiểu Ngô và chị Cẩu, nói lớn: “Các cô ồn cái gì mà ồn?”
“Chúng tôi giống người không có tiền sao?”
Bây giờ không giống, nhưng vừa nãy mới…
Nhưng khi mọi người nhìn thấy tấm thẻ VIP màu đen của cửa hàng phát sáng trong tay Trương Thiên, ai dám nói gì chứ?”
Thẻ này ở Viêm Hạ ai cũng biết, tượng trưng cho khối tài sản trên chục tỷ…
Tiểu Ngô sợ sệt, thấp giọng nói: “Không… giống… chúng tôi biết anh có tiền mà.”
Chị Cẩu cũng cúi thấp đầu, cô ta cũng không thể ngờ nổi Trương Thiên lại là người giàu có như vậy: “Là chúng tôi có mắt như mù!”
Trương Thiên cầm thẻ đen, giống như nắm giữ thánh lệnh, ai cũng kinh hãi!
Cung chủ đứng phía sau Trương Thiên, cảm thấy được che chở bảo vệ.
Trương Thiên cười, nói: “Vừa nãy vợ tôi đùa với mọi người thôi, không ngờ mấy người lại tưởng thật.”
“Còn muốn coi tôi như trò hề… ha… hứ!”
Đột nhiên cung chủ nhéo sườn Trương Thiên.
Người bình thường có nhéo, Trương Thiên cũng không cảm thấy đau, nhưng cung chủ này là cường giả cấp siêu thần, vẫn là nhéo đau Trương Thiên.
“Làm gì thế?” Trương Thiên quay đầu hỏi.
Cung chủ lạnh giọng: “Ai là vợ anh hả?” Anh đang nói nhảm à…”
“Vừa nãy tôi đã nói rồi, giờ còn lợi dụng tôi.”
Trương Thiên nhíu mày: “Ai lợi dụng cô? Vì cô mà giờ tôi phải dùng mấy chục ngàn tệ đây!”
“Còn nói bản thân có tiền cơ…”
“Đấy là bản cung không hiểu tình hình!”
“Lòng tốt không được báo đáp…”
Người bên cạnh chỉ cảm thấy hai người này đang tán tỉnh ve vãn…
Tiểu Ngô đi thu dọn quần áo!
Chị Cẩu khách sáo nhận thẻ từ chỗ Trương Thiên, sau đó quẹt thẻ!
Ở trước mặt Trương Thiên cô ta ăn nói khép nép, dù sao ở trong mắt cô ta có tiền chính là đại gia, còn phải bưng trà rót nước để họ chờ quần áo.
Hiện giờ Trương Thiên cũng lười tranh cãi với loại người này.
Cung chủ đứng cạnh nói với Trương Thiên: “Số tiền này bản cung sẽ trả anh…”
Trương Thiên cười, chút tiền này với anh mà nói thì chả nhằm nhò gì, nhưng với cung chủ e rằng là một khoản lớn?
“Hi hi, đưa cho tôi tiền thời xưa, tôi cũng không nhận đâu!”
“Bản cung sẽ không trả bằng số tiền này…”
“Vậy cung chủ trả kiểu gì?”
“Bản cung lấy… Tạm thời chưa nghĩ ra!”
“Cung chủ không phải muốn lấy thân bảo đáp đấy chứ? Nếu cô muốn như vậy, tôi có thể suy nghĩ…”
“Anh…”
Cung chủ tức giận nói: “Không phải như thế, bản cung sẽ tìm một thứ đồ phù hợp để báo đáp ân tình của anh.”
Báo đáp ân tình thật sự không cần, nếu có thể…
Ánh mắt Trương Thiên lướt qua lớp áo sa, dù sao cũng là quần áo cỡ lớn mới có thể ôm được thứ kia, trong lòng thầm cười trộm: “Tôi đây không phải sắc lang, đây là có ánh mắt nghệ thuật muốn tìm hiểu được không?”
Cung chủ ngắt lời: “Anh đang nhìn cái gì, nghĩ cái gì?”
Trương Thiên nuốt một ngụm nước miếng: “Không có gì, tôi đang nghĩ đến chuyện hành động ngày mai…”
“Ờ!” Cung chủ lạnh giọng, không hề có nghi ngờ gì.
Rất nhanh cô nhân viên đã chuẩn bị quần áo xong, xách ra bốn túi lớn chật ních.
Tiểu Ngô giao đồ cho Trương Thiên.
Khi đi ra ngoài, chắc chắn đàn ông sẽ xách đồ.
Nhưng Trương Thiên lại đang lật xem đồ bên trong, sau đó cô đỏ mặt cầm lấy một túi đồ trong số đó: “Túi này tôi tự cầm!”
Đó rõ ràng là đồ lót, đặc biệt là đồ size F.
Trương Thiên cười, nhún vai: “Tùy thôi!”
Dù sao Trương Thiên cũng có thể nhìn được mấy thứ bên trong.
Trên đường về, cung chủ hiếu kỳ hỏi: “Vừa nãy anh nói đang nghĩ hành động ngày mai, nghĩ tới nói cặn kẽ gì cho bản cung chưa?”
Trương Thiên nhướng mày: “Tôi không nghĩ gì cả, chỉ là đang nghĩ bảo vệ cung chủ thế nào?”
“Cô cảm thấy sao?”