“Cậu nói mình và Lâm Tiểu Nhã đã tới mức nào rồi?”
Tôi cùng Lâm Tử Thanh cũng không tới mức đó, vậy mà cậu đã lừa được Lâm Tiểu Nhã tới tay?
Khưu Chí Chương bỗng cảm thấy có chút không thích hợp, hình như đã nghĩ tới cái gì.
Một thằng đàn ông to xác như cậu ta lại đỏ mặt cúi đầu, nói: “Anh rể, anh hiểu lầm rồi!”
“Em với Tiểu Nhã chỉ là làm người yêu thôi, cô ấy đã chấp nhận lời tỏ tình của em!”
Con mẹ nó, vậy mà nói là đã làm cái gì rồi!
Là tôi hiểu sai, hay là do cậu biểu đạt không rõ ràng?
“Cút!”
Trương Thiên hô khẩu khí, không hề để ý tới.
Tuy rằng không nghĩ ra tại sao Lâm Tiểu Nhã lại chấp nhận tên “Thiểu năng trí tuệ” này, nhưng chỉ cần không phải không từ thủ đoạn, Trương Thiên cũng sẽ không hỏi nhiều.
Anh leo lên chiếc xe mới, lái ra khỏi đại lý ô tô theo con đường mà nhân viên đã sắp xếp.
......
Sau khi ra khỏi đó, Trương Thiên gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Nhã.
Hôm nay mua xe vượt qua dự toán nhiều như vậy, anh muốn tìm ‘Tội nhân’ nào đó gánh tội thay, tiện thể còn có thể tìm hiểu xem rốt cuộc cô ấy và Khưu Chí Chương là như thế nào.
Điện thoại đã có người nghe.
Trương Thiên cười nói với người bên kia đầu dây: “Lâm đại mỹ nữ, đã lâu không gặp!”
“Không biết có thể hẹn em ra ăn một bữa cơm không?”
Lâm Tiểu Nhã nhíu mày, bộ đã lâu lắm rồi sao?
Rốt cuộc người anh rể không đáng tin này muốn làm gì?
“Không đi!” Lâm Tiểu Nhã lạnh giọng mà nói: “Đợi lát nữa em phải ra ngoài, không rảnh.”
Trương Thiên da mặt dày mà nói: “Muốn ra ngoài sao?”
“Trùng hợp là, anh rể của em mới đổi một chiếc xe mới, có thể tiện thể chở em đi luôn đấy!”
“Trai đẹp tới cửa phục vụ, bảo đảm khiến em cảm thấy vừa lòng.”
Trong lúc mơ hồ, Lâm Tiểu Nhã cứ cảm thấy Trương Thiên đang ấp ủ âm mưu nào đó?
Trương Thiên lái xe, còn có thể khiến người ta vừa lòng á?
“Em từ chối!” Lâm Tiểu Nhã ghét bỏ nói.
Cái con bé này sao khó dụ quá vậy kìa?
Là em đang ép anh tung ra tuyệt chiêu!
Trương Thiên khụ một chút, đầy ngụ ý mà nói với Lâm Tiểu Nhã:
“Hôm nay anh gặp được một người quen, là một cậu chủ họ Khưu, cậu ta nói cho tôi biết, hình như cậu ta và em là người yêu.”
“Chuyện lớn như vậy sao lại không nói với người trong nhà một tiếng chứ?”
“Nếu không anh nói cho chị của em biết một chút?”
Từ nhỏ đến lớn, người Lâm Tiểu Nhã sợ nhất chính là chị mình.
Cô ấy nhíu mày, cắt ngang lời của Trương Thiên: “Đó đều là hiểu lầm.”
Trương Thiên dùng giọng điệu oán giận mà nói:
“Cậu ta còn gọi anh là anh rể, sao có thể là hiểu lầm kia chứ?”
“Trừ phi em đứng trước mặt giải thích cho anh hiểu, nếu không anh vẫn nói cho chị của em, để cô ấy phân tích giúp em!”
Lâm Tiểu Nhã thở ra một hơi thật sâu dài, đè nén lửa giận trong lòng, nói:
“Anh cũng đừng có nói bậy.”
“Em ở trường học!”
Tuy không biết Trương Thiên đang cất giấu âm mưu gì, nhưng cũng không thể để hiểu lầm đang “Hẹn hò” này truyền đến tai người nhà, đặc biệt là qua cái miệng thối của Trương Thiên.
Cái này thật sự sẽ làm hỏng thanh danh của mình.
Nhưng quả thật nơi mà lát nữa cô ấy đến có chút hẻo lánh, nếu như có chiếc xe chuyên dùng đón đưa, vậy cũng không tệ lắm.
Trương Thiên nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười thật đắc thắng, xem ra đã có con cá mắc câu.
“Ha ha, còn trị không được em hay sao?”
Cúp điện thoại, anh lái thẳng về hướng trường đại học kinh tế tài chính.
Sau khi tới trường học, chiếc Rolls-Royce Cullinan này của Trương Thiên khiến cho vô số mỹ nữ phải đưa mắt ngóng nhìn.
Ai không muốn lên siêu xe?
Ai không nhớ mong người ngồi trên chiếc siêu xe đó?
Quả thực là biện pháp đơn giản nhất giúp vô số phụ nữ từ gà rừng biến thành phượng hoàng.
Ỷ vào sắc đẹp tuổi trẻ, thỉnh thoảng có sinh viên nữ tới gõ cửa xe.
Nhưng mà, những loại hoa dại ven đường này không lọt được vào mắt của Trương Thiên.
Không ít nam sinh lại nhỏ giọng thảo luận:
“Rốt cuộc là chờ cô gái nào kia chứ?”
“Ai, đêm nay khẳng định lại là một đêm không ngủ rồi!”
“Cuộc sống có tiền thật là hạnh phúc.”
“Quá con mẹ nó hâm mộ......”
Lúc này, Lâm Tiểu Nhã đã ra khỏi cổng trường.
Nhưng mà tìm thế nào cũng không nhìn thấy được Trương Thiên, cho nên cô ấy gọi điện thoại lại.
“Không phải nói đến rồi sao? Anh ở nơi nào?” Lâm Tiểu Nhã lạnh giọng mà nói.
Toàn trường này đều biết anh rể của em ở nơi nào!
Trương Thiên cất tiếng cười, nói: “Anh rể của em hiện là người bảnh trai nhất con phố này!”
“Không thấy được chiếc xe mới tinh khí phách kia sao?”
Lâm Tiểu Nhã nhìn quét chung quanh, rốt cuộc đã lia đến chiếc Cullinan.
Cô ấy nhíu mày, có chút không tin, nhỏ giọng nói thầm: “Không phải là chiếc xe này đó chứ?”
“Tiền đâu mà anh mua được?”
Cô ấy thử bước từng bước một tới gần.
Trương Thiên nhìn thấy Lâm Tiểu Nhã, xuống xe lắc lắc tay.
Lâm Tiểu Nhã có chút không tin, trên chiếc xe kia thật sự là Trương Thiên!
Thấy nữ chính xuất hiện, mọi người nhìn qua, toàn trường tập trung dán mắt vào.
Không ít nữ nhân nhìn thấy Lâm Tiểu Nhã thì thất vọng tránh ra, bàn về sắc đẹp, các cô không sánh được với người này.
Mấy nam sinh vừa rồi thì sinh lòng đố kỵ:
“Thì ra là hoa hậu giảng đường của ngành kinh tế tài chính!”
“Ai, con mẹ nó!”
“Không ngờ cô ấy là dạng con gái này, cô ấy là nữ thần trong lòng tôi đó!”
“Cậu xem người đó có đẹp trai bằng tôi sao? Con mẹ nó thật là có tiền mua tiên cũng được mà.”
Trương Thiên cũng không buồn quan tâm những lời này, chỉ nhìn Lâm Tiểu Nhã đang đi tới.
Phải mau mau đẩy ‘Tội danh’ đi mới được!
Anh kéo cô ấy đến bên cạnh chiếc xe Cullinan, sau đó chụp mấy tấm ảnh.
Trương Thiên cực kỳ vừa lòng đối với những tấm ảnh này.
Lâm Tiểu Nhã nhìn thấy mà sững sờ, đến mức đôi mắt tỏa sáng, trợn mắt há hốc mồm.
Trương Thiên lập tức gửi hình ảnh qua cho chủ tịch Lâm.
Sau đó thì soạn tin nhắn, còn cố ý khoa trương mà bất đắc dĩ nói: “Giám đốc Lâm, đây là chiếc xe hôm nay anh mua, vượt qua dự toán một ít.”
“Nhưng không thể trách anh, bởi vì Lâm Tiểu Nhã nói với anh, con bé thích chiếc này, đánh chết cũng phải mua nó, anh đành chiều lòng con bé vậy.”
“Con bé nói như vậy em có thể ngồi thoải mái một chút, tôi nghĩ cũng đúng, cho nên đã tốn thêm chút tiền mua chiếc xe này!”
“Đẹp không?”