Vừa rồi mọi người cho là một vị tông sư, ít nhất có thể đỡ được vài chiêu của Gia Cát Khôn, nhưng không ngờ, lại bị giết chết chỉ trong một giây tiếp.
Thực lực của cái tên Gia Cát Khôn này, rốt cuộc là ở cảnh giới nào?
Thấp nhất là phá cảnh cường giả!
Tốc độ kia, ánh kiếm kia, quá đáng sợ rồi.
Các ông tổng ngồi dưới khán đài, bàn tán xôn xao nói:
“Anh ta tới để giết người sao?”
“Thái Quy tìm thấy quái vật này ở đâu thế?”
“CMN, thật sự quá đáng sợ rồi!”
“Vòng tiếp theo ai mà gặp anh ta, không thể trực tiếp đầu hàng.”
Gia Cát Khôn không để ý đến ánh mắt của mọi người, điềm nhiên đi xuống dưới.
Nam đường chủ Tả Chinh Vĩ khóe miệng nhếch lên, ngồi xuống, vẻ mặt tỏ ra hài lòng.
Những điều này đều thu hết vào mắt của Trương Thiên, anh nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Gia Cát Khôn, thì thầm: “Tên này rốt cuộc là ai?”
Sao lại có ánh sáng màu tím? Chẳng lẽ anh ta là Xích Tử?
Trương Thiên vừa lôi điện thoại ra thì đúng lúc này bị gọi tên, chỉ có thể đặt điện thoại xuống.
Trận này, đối thủ của anh là Vũ Tử Di.
Danh sách vào vòng đấu thứ ba, đã xác định được ba người: Trần Thanh Thiên của Vân Dương, Vũ Lập Hạo của Nam Đô Thành, Gia Cát Khôn của Thái Quy.
Người còn lại, chính là người chiến thắng ở trận quyết đấu này, Trương Thiên hoặc Vũ Tử Di.
Hai người bắt đầu bước lên võ đài.
Trong khán đài Khánh Giang, đám người Tưởng Minh Đức vừa đi về.
Bây giờ, trên khuôn mặt của bọn họ không còn vẻ ủ dột khóc lóc nữa, mà tất cả đều là cười hì hì vui vẻ.
Bành Hoa nhếch miệng cười tươi, nói: “Lần này sẽ không có chuyện ngoài ý muốn nữa chứ?”
Tô Phong cũng lộ ra nụ cười thắng lợi: “Chắc chắn là sẽ không, ông xem Vũ Tử Di kia, ngay cả sát hoàng mà cũng bị cô ta đánh bại, chẳng lẽ lại thua dưới tay anh Thiên hay sao?”
“Đúng vậy, tôi có niềm tin, trận này anh Thiên chắc chắn sẽ phải rời sân.” Tưởng Minh Đức nói.
Bành Hoa cười to thành tiếng: “Hừ, lần này còn không thể lấy lại được chỗ tiền đã thua sao?”
“Nhất định phải lấy lại!” Hai người còn lại chắc nịch khẳng định.
Có chuyện như này là bởi vì bọn họ cược Vũ Tử Di thắng!
Trương Thiên mặc dù có chút thực lực, quật ngã bán bộ tông sư, nhưng mà Vũ Tử Di lại là người đánh bại sát hoàng tông sư, làm sao có thể so sánh được.
Không cược Vũ Tử Di thắng, thì há chẳng phải bị ngu hay sao?
Mấy người bọn họ cực kì có lòng tin, hơn nữa bọn họ cũng không hề lo lắng Trương Thiên sẽ bị đánh chết, vì dù sao, cũng chỉ là một con nhóc mà thôi.
Trên võ đài, Vũ Tử Di rất khách khí lễ phép kính lễ đối thủ.
Trương Thiên giả bộ phớt lờ không thấy.
Hai người trực tiếp so đấu.
Lần này, đối thủ là một tông sư, Trương Thiên cũng không thể khinh suất được.
Trực tiếp lộ ra cương khí bán bộ tông sư.
Sau đó tiếp tục sử dụng bộ võ công áp sát vừa rồi, quấn lấy Vũ Tử Di đánh tới.
Hai người đánh qua lại đã mấy chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại.
Vũ Tử Di không thể tấn công, nhảy lùi lại đằng sau hai bước, lông mày khẽ nhíu lại, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi anh che giấu thực lực sao?”
“Anh là bán bộ tông sư?”
Trương Thiên trầm mặc thần bí đương nhiên sẽ không để ý tới lời của Vũ Tử Di, tiếp tục đến gần lao vào đối kháng.
Bộ võ công này cũng được xem như là trung cấp Huyền giai, ở trong mấy cái giai cấ võ công Thiên Địa Huyền Hoàng, cũng được coi như là đồ tốt. Mặc dù khoảng cách kém xa so với bộ võ công đại cấp Thiên giai kia, nhưng để mà đối phó với một tông sư, thì cũng đủ rồi.
Hai người ở trong sân đã đánh qua lại được hai, ba phút đồng hồ.
Thật không ngờ, thực lực Vũ Tử Di còn lợi hại hơn tưởng tượng của Trương Thiên một chút, cô ta vậy mà cũng có võ công huyền giai, bát thức huyễn chưởng.
Xét cho cùng, cô ấy cũng là tông sư, cương phong và nội lực rất lớn, ép Trương Thiên liên tục lùi về phía sau.
Đám người Tưởng Minh Đức trông thấy hai người trên khán đài ngang tài ngang sức, lại bắt đầu lo lắng Vũ Tử Di sẽ thua.
Lúc này thấy Vũ Tử Di đã xuất ra chiêu thức mới dồn ép Trương Thiên, bọn họ mới an tâm trở lại.
Mấy người bọn họ quay sang nhìn nhau, mỉm cười đầy ẩn ý.
Tiền này chắc chắn lấy lại được rồi.
Bát thức huyễn chưởng của Vũ Tử Di, cứ thế liên tục xông lên phía trước.
Trương Thiên trừ phi phải dùng đến thực lực cấp tông sư may ra mới có cơ hội thắng, nhưng đột nhiên anh thay đổi chủ ý, nhếch miệng, thầm nói: “Đắc tội rồi!”
Bốp!
Khi bàn tay của Vũ Tử Di chuẩn bị hạ gục Trương Thiên, thì Trương Thiên liền dùng một chưởng vỗ vào P trên cổ cô ấy.
Là một cô gái trẻ chưa trải sự đời, Vũ Tử Di đương nhiên thẹn thùng khẽ nhíu mày, hai tay dừng lại, vòng ra đằng sau ngăn cản, phòng ngừa lại có bàn tay lưu manh chạm vào!
Trương Thiên lúc này mới cười, một quyền đánh lùi Vũ Tử Di.
Lực đạo vừa phải, nhưng đủ khiến Vũ Tử Di đau đớn ngã xuống đất.
Thua!
Vậy mà dùng ám chiêu!
Tất cả mọi người đều nhìn rõ một màn này, Vũ Lập Hạo phía dưới lập tức nổi giận, đứng lên.
Hội trưởng Nam Đô Thành cũng nhíu mày nhìn chằm chằm Trương Thiên.
Rất nhiều tiếng mắng mỏ vang lên, hơn nữa mắng rất dữ dội, bọn họ mắng mất hết tính người.
Bành Hoa lập tức xắn tay áo, bộ dáng muốn đánh người hung hăng mắng: “CMN! Anh Thiên, quá hèn hạ! Quá vô sỉ rồi!”
“Tuyệt đối là đồ khốn kiếp cũng không thể so bì được, tại sao có thể thắng bằng cách như thế được chứ? Tôi cảm thấy xấu hổ thay cho hành vi của anh Thiên, tôi muốn cáo trạng, trận này người chiến thắng chắc chắn phải là Vũ Tử Di của nhà họ Vũ!” Tô Phong nhíu mày trừng mắt, nghiêm giọng mắng to.
Tưởng Minh Đức giơ nắm đấm lên, hung ác nói: “Làm gì có cái lý đấy? Người như này..Thật quá mất mặt!”
“Hội trưởng, chúng ta phải trả công đạo cho người nhà họ Vũ, trận này người thắng nhất định phải là Vũ Tử Di.”
Trên võ đài, không hề tung ra bất kì chiêu võ nào.
Chuyện này thật sự không phù hợp chút nào
Liễu Cao Viên nhìn mấy người đang tức giận một chút, thực sự cảm thấy buồn cười.
Vừa rồi đối với Trương Thiên có tình có nghĩa, bây giờ cũng không vì tình nghĩa là thiên vị Trương Thiên, ngược lại cực kỳ có tinh thần trượng nghĩa.
Phẩm hạnh quả nhiên đúng chuẩn phong thái của nhân vật lớn.
Bảo sao Trương Thiên lại có thể đưa bọn họ từ Nam Châu đến Khánh Giang để phát triển.
Hóa ra là bởi vì họ có phẩm đức.
Liễu Cao Viên kính ngưỡng!
Kỳ thực, tất cả mọi chuyện đều có một mặt mà mọi người ai cũng đều không biết, thái độ của bọn họ như này, còn không phải là vì tiền đặt cược hay sao?
Nếu Liễu Cao Viên biết nguyên nhân thật sự, sẽ nhận ra, thế giới này tàn khốc biết nhường nào.
“Đa tạ!” Trương Thiên nói xong lập tức đi xuống võ đài.
“Anh…vô sỉ!” Vũ Tử Di cúi đầu, một mặt xấu hổ thấp giọng mắng một câu.
Trương Thiên chỉ ở phát ra tiếng cảm thán ở sau vành mũ, không có nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Khuôn mặt Vũ Tử Di buồn bã trở lại chỗ ngồi, Vũ Lập Hạo liền mắng to: “Tử Di, lát nữa nếu anh gặp hắn ta, anh nhất định sẽ giúp em giáo huấn cái tên vô lại kia.”
“Anh..” Vũ Tử Di không muốn nhắc đến cái chuyện bị chiếm tiện nghi này nữa.
Trương Thiên cũng chẳng thèm bận tâm đến mọi người, xuống sân lập tức cầm điện thoại lên gọi điện cho Tiểu Lục.
Đầu bên kia truyền đến một tiếng: “Lão đại.”
Trương Thiên trực tiếp mở miệng nói: “Xích Tử cũng ở lãnh địa Viêm Cảnh?”
Nghe thấy hai từ ‘Xích Tử’, Tiểu Lục nghiêm nghị nhíu mày, đây chính là Thái Dương Chi Quang, số hiệu: 003.
Cậu ta trầm giọng đáp: “Em không có tin tức của bọn họ! Dù sao..chúng ta..”
Ngừng một lúc, Tiểu Lục vẫn nói ra: “Dù sao hai chúng ta cũng đã không còn thuộc về nơi đó nữa rồi.”
Trương Thiên biết lời của Tiểu Lục có ý gì, bởi vì hai năm trước, anh vì…đại chiến…vì…muốn rút khỏi Thái Dương Chi Quang!
Mà Tiểu Lục, cả đời chỉ đi theo Trương Thiên, nên cũng đã rời khỏi Thái Dương Chi Quang!
Bây giờ Dương Tiêu chính là chủ nhân tân nhiệm do Trương Thiên tự tay đẩy lên!
Hành động của đám người Thái Dương Chi Quang, từ trước đến nay vẫn luôn rất thần bí, bọn họ đã không còn khả năng nắm bắt được thông tin nữa, chỉ cần Dương Tiêu vẫn còn ở đó, cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội biết được.
Tiểu Lục nhẹ giọng hỏi Trương Thiên: “Lão đại, anh muốn tìm Xích Tử sao?”
Trương Thiên lạnh giọng trả lời: “Tôi nhìn thấy ánh sáng màu tím trong đại hội võ thuật do tổ chức Hừng Đông tổ chức ở Nam Đô Thành.”
“Đó là Xích Tử…” Tiểu Lục nhíu mày.
“Giúp tôi điều tra Thái Dương Chi Quang, chỗ ở của tất cả mọi người!” Trương Thiên hạ lệnh nói.
…