Cậu ta cười to gọi: "Thần y Tôn, giáo sư Lưu, cuối cùng cũng đợi được các người rồi!"
"Đã để các vị đợi lâu!"
Lưu Kỳ lập tức trả lời người thanh niên trẻ, ông ta nịnh nọt nói: "Cậu Châu Vũ, khách sáo rồi, chúng tôi cũng vừa mới đến thôi."
Tôn Tư Miêu cũng lễ phép đứng lên bày tỏ kính trọng.
Người đến là cháu của Chu Thành Văn, tên Chu Vũ.
Tôn Tư Miêu và Lưu Kỳ cũng chính là người cậu ta mời đến để xem bệnh cho Chu Thành Văn.
Sau khi chào hỏi với hai người xong, ánh mắt Châu Vũ nhìn về phía Trương Thiên đang mặc quần áo bình thường, ngồi uống trà nhẹ như mây gió, không muốn chào hỏi chút nào.
Ở bên ngoài cậu ta là cậu Châu được mọi người tôn kính, huống chi đây còn đang ở nhà họ Châu?
Coi thuờng người khác?
Cậu ta nhíu mày hỏi: "Vị này là?"
"Trương Thiên!" Thấy Châu Vũ hỏi, Trương Thiên vẫn khách sáo đáp một tiếng.
Trương Thiên là ai? Tới đây làm gì?
Vẻ mặt Châu Vũ trở lên mờ mịt!
Ở thành phố chưa từng nghe đến tên của nhân vật này.
Cậu ta không hiểu hất đầu nhìn về phía Lưu Kỳ và Tôn Tư Miêu.
Lưu Kỳ cười châm biếm giải thích:
"Vừa nãy quản gia nhà cậu đưa đến, nên chắc cũng là người xem bệnh cho ông cụ!"
"Có điều hình như người anh em này là bác sĩ đến từ nơi nhỏ? Tôi cũng không rõ lắm."
Lúc nãy Trương Thiên không cho ông ta mặt mũi, nên bây giờ ông ta muốn nói móc anh trước mặt cậu Châu, đè kiêu ngạo của Trương Thiên xuống.
Học trò của Tôn Tư Miêu cũng lộ ra vẻ mặt buồn nôn, nói tiếp:
"Đúng, nghe nói là một bác sĩ ở thị trấn nhỏ phía nam."
"Danh tiếng thì ngay cả người quen của chúng tôi ở phía nam cũng chưa từng nghe thấy, nên chắc là cậu ta còn chưa vào hiệp hội y học ở phía nam? Tôi nhớ ở đó chưa từng xuất hiện gương mặt nào trẻ tuổi như vậy."
Mỗi hiệp hội y học đều là nơi tụ tập những người xuất sắc nhất, nếu như người này đến hiệp hội y học cũng chưa vào được.
Thì chắc cũng chỉ là bác sĩ ở nơi nhỏ.
Châu Vũ quay đầu nhìn về phía Tôn Tư Miêu muốn xác nhận, nói: "Là như vậy sao?"
Tôn Tư Miêu không chỉ là người được kính trọng ở phía nam, còn là chủ tịch của hiệp hội y học phía nam, lời của ông ta rất có uy quyền.
Ông ta đánh giá Trương Thiên một lúc, trả lời thành thật:
"Tôi thật sự chưa gặp người anh em này ở hiệp hội y học phía nam!"
"Nhưng điều này cũng không nói lên điều gì, người giỏi ở phía nam xuất hiện tầng tầng lớp lớp....."
Tôn Tư Miêu khiêm tốn, không dồn anh đến đường cùng.
Nhưng Châu Vũ nghe xong, trên mặt bắt đầu lộ ra vẻ xem thường.
Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, Trương Thiên trả lời:
"Cậu Châu, tôi đến từ khu vực Khánh Giang ở phía nam, thật sự là chưa vào hiệp hội y học của các người, chỉ là nghe theo lệnh của gia đình đến đây cứu chữa cho ông cụ Châu!"
"Ha ha, người như cậu mà cũng dám thảo luận về vấn đề cứu chữa?" Lưu Kỳ miệt thị nói: "Người trẻ tuổi, tôi nghĩ cậu nên tự mình biết mình."
"Đợi lát nữa nhìn một chút là tốt rồi, đừng ra tay thật, nhỡ dùng không đúng cách, ảnh hưởng đến cơ thể của ông cụ Châu, cậu không gánh vác nổi đâu."
Tôn Tư Miêu đồng ý với lời này, người trẻ tuổi không đủ kinh nghiệm, xác thực là phải cẩn thận.
Học trò của Tôn Tư Miêu nói tiếp lời Lưu Kỳ, trực tiếp trào phúng nói:
"Câu này của giáo sư Lưu nói rất có lý!"
"Thậm chí tôi còn cảm thấy vị họ Trương này cậu không cần vào tham gia trò vui đâu!"
"Có đại biểu của phía nam là thầy tôi đã đủ rồi, cậu nhất định không giúp được gì đâu."
Ý của câu này là, thầy tôi là bác sĩ giỏi nhất ở phía nam, đến thầy còn không chữa được thì một bác sĩ phía nam còn tới làm gì?
Lẽ nào cậu còn giỏi hơn thầy của tôi à?
Châu Vũ nghe xong cũng cảm có lý.
Trương Thiên lạnh nhạt cười nói: "Tôi nói này hai vị, tôi còn chưa ra tay, nên chắc các người chưa chưa đưa ra kết luận cuối cùng được?"
"Tôi nghe theo lệnh của gia đình mà đến, là đến để chữa trị."
"Phần ân tình này có nhận hay không thì nên do nhà họ Châu quyết định mới đúng, lời dèm pha của các người thì tính là gì chứ?".
Ngôn Tình Ngược
Mẹ nó!
Lời lẽ cứng rắn, còn nghe theo lệnh của gia đình!
Đây không phải là dựa vào quan hệ sao?
Giáo sư Lưu càng xem thường nói: "Cậu Châu, tôi cho cậu một kiến nghị!"
"Chuyện chữa bệnh có thể lớn có thể nhỏ, không thể làm xằng làm bậy."
Hjc trò của Tôn Tư Miêu nói: "Cậu Châu, cậu ta còn trẻ như vậy, đến kinh nghiệm về y học còn không có, coi như là có, thì có thể sánh với thầy của tôi sao? Ngài nên cẩn thận suy nghĩ lại."
Châu Vũ nghe xong cũng cảm thấy nên làm như vậy.
Coi như nhà họ Châu có chạy chữa khắp nơi, thì nhất định sẽ không đồng ý để một bác sĩ nhỏ ra tay!
Vả lại ở đây còn có thần y Tôn nổi danh đến từ phía nam.
Mặt khác, loại người nghe lệnh gia đình mà đến như Trương Thiên, muốn đến nịnh nọt nhà họ Châu cũng quá nhiều.
Còn là một dòng họ nhỏ không biết tên ở phía nam, không biết là dòng họ nào không biết nặng nhẹ để một bác sĩ tuổi trẻ đến.
Có điều cậu ta cũng lười truy cứu.
Châu Vũ xem thường, lạnh nhạt nói: "Vị tiên sinh này, ân tình của dòng họ nhà cậu, nhà họ Châu chúng tôi không cần, mời cậu về đi!"
"Nhà họ Châu chúng tôi không cần cậu ra tay!"
"Cậu xác định? Có cần nói trước với chủ nhà họ Châu một chút không?" Trương Thiên cười nói.
Lời này của Trương Thiên có ý gì?
Lẽ nào cậu chủ nhà họ Châu nói cũng không tính.
Lưu Kỳ trào phúng nói: "Vẫn còn sĩ diện ở đây? Cậu Châu không tính là người nhà họ Châu à? Còn chưa đủ tư cách để nói chuyện với cậu?"
"Cho cậu bậc thang để xuống, thì cậu cũng nhanh chóng xuống dưới đi!"
Học trò của Tôn Tư Miêu cũng hùa theo, tràn đầy tự tin nói: "Cậu Châu cậu cứ yên tâm đi, ở đây còn có thầy của tôi!"
"Nhất định có thể chữa khỏi bệnh của ông cụ Châu."
Châu Vũ gật đầu nói: "Không cần, Châu Vũ tôi đại diện cho nhà họ Châu, mời cậu về đi!"
Trương Thiên nở nụ cười, nhún vai nói: "Được rồi, nếu cậu Châu đã ra lệnh đuổi khách, thì tôi cũng không làm phiền nữa!"
Đã nói đến mức này, chẳng lẽ còn ở đây không đi?
Ngược lại ân tình của ông tổng coi như Trương Thiên tôi đã đưa tới.
Anh dẫn theo ông Bình, đi về phía cửa.
Chỉ chốc lát, có hai người đang vội vàng đi đến, chính là Châu Bân và quản gia.
Quản gia tiến vào phòng, thấy Trương Thiên không ở đây, Châu Vũ còn dẫn mấy người đứng ở đây, ông ta nhíu mày.