Quả nhiên, ngồi trên sô pha trong phòng khách có hai người, Châu Nhu Nhu đoan trang ngồi ở một bên, mà bên cạnh cô là một người đàn ông trẻ tuổi.
Hôm nay Châu Nhu Nhu mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, kiểu suông, không quá bó nhưng cũng rất tinh tế và đẹp mắt.
Khí chất của Châu Nhu Nhu vẫn rất tốt, dù sao cũng được xưng là tiểu thư đài các, hơn nữa từ nhỏ cũng lớn lên ở trong nhà họ Châu, vẫn luôn rất xem trọng phong thái lễ nghi.
Lúc ánh mắt của Châu Nhu Nhu và Trương Thiên giao nhau, Châu Nhu Nhu không khỏi chớp chớp nháy mắt mấy cái.
Rất nhanh, ánh mắt của Trương Thiên rơi xuống người đàn ông ngồi bên cạnh Châu Nhu Nhu.
Một người đan ông mặc quân phục màu xanh lá cây, đã tháo mũ xuống, tư thế ngồi rất tùy ý.
Người đàn ông kia dường như phát hiện ra phản ứng của Châu Nhu Nhu, ánh mắt nhìn Trương Thiên tràn ngập địch ý…
Lúc này, ngồi ở ghế phía đối diện bọn họ là ông cụ nhà họ Châu, còn một người nữa chính là bố của Châu Nhu Nhu, Châu Bân.
Nhìn thấy Châu Thành Văn đứng lên, những người cũng lần lượt đứng lên theo.
“Trương Thiên, cậu đến rồi đấy à? Mau đến đây, ngồi xuống chỗ này.” Châu Thành Văn gọi.
Ấn tượng của Châu Thành Văn đối với Trương Thiên cũng không sâu lắm, nhưng đại khái thần thái cùng tác phong vẫn giống như lần gặp trước, hơn nữa còn là do quản gia An dẫn vào, cho nên ông ấy trực tiếp gọi.
Châu Nhu Nhu nhìn thấy Trương Thiên, cô cúi đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Anh Trương Thiên.”
Châu Bân đứng lên, nhìn thấy Trương Thiên căn bản không giống người lần trước cứu ông cụ, hơi cau mày, thế nhưng thấy con gái mình cũng đã gọi, ông ta cũng ấp úng gọi một tiếng: “Trương..thần y!”
Khóe miệng của Trương Thiên khẽ nhếch lên, mang theo ý cười gật đầu: “Ông cụ Châu, Châu gia chủ, Châu tiểu thư, chào!”
Châu Thành Văn vỗ ghế sô pha ở bên cạnh mình, nói: “Ngồi xuống rồi nói!”
Trương Thiên cũng không khách sáo, điềm nhiên ngồi xuống.
“Ai da! Trương Thiên! Sao hôm nay lại đến thăm lão phu vậy, là có chuyện nên đến sao?” Châu Thành Văn nhiệt tình hỏi Trương Thiên.
Trương Thiên nhìn về phía của Châu Nhu Nhu, cục diện bây giờ đương nhiên không thích hợp nói đến chuyện uẩn hựng đan, anh gật đầu mượn cớ: “Ừm, chính là vừa mới đến Kyoto một chuyến, ghé thăm xem tình hình sức khỏe của ông cụ Châu thế nào rồi.”
Châu Bẩn lúc này kích động nói xen vào: “Trương Thần y, lần trước cậu cứu sống ông cụ nhà chúng tôi, bây giờ xương cốt của ông cụ càng ngày càng rắn chắc, so với tôi còn dẻo dai hơn nhiều.”
Châu Thành Văn vui vẻ kích động nói: “Đúng vậy, sức khỏe của tôi đã tốt hơn trước rất nhiều, may mà nhờ có cậu, bằng không thì tôi đã sớm thăng thiên rồi.”
“Nói đến đây, cậu vẫn là ân nhân cứu mạng của lão phu, lần trước sức khỏe chưa hồi phục, cũng chưa kịp cảm ơn cậu, không ngờ hôm nay cậu lại đích thân đến thăm lão phu, thật sự là áy náy quá!”
Trương Thiên cười: “Ông cụ Châu, ông bận rộn trăm công nghìn việc mỗi ngày, Trương Thiên tôi cũng không dám làm trễ nãi thời gian của ông.”
Tốt xấu gì thì ông cụ Châu cũng là lãnh đạo, để ông ấy dành thời gian cảm tạ mình, Trương Thiên thật sự nhận không nổi.
Châu Thành Văn cũng vô cùng tôn trọng Trương Thiên.
Trước đó chỉ mới biết Trương Thiên là người cháu nuôi mà lão Viên tự hào nhất, cũng biết thân phận chiến thần trấn quốc Long Hồn của Trương Thiên, nhưng vạn vạn lại không thể ngờ tới, Trương Thiên chính là vị thần y đã cứu mình.
Lại khiến Châu Thành Văn kính trọng thêm mấy phần!
Châu Thành Văn vừa cười vừa nói: “Cậu chính là đang khiêm tốn đấy, Châu Thành Văn tôi cống hiến cả đời e rằng cũng không bằng Trương Thiên cậu được.”
Có thể để Châu Thành Văn nói ra câu này, thì đây chính là một người rất có trọng lượng, phải biết ông ấy chính là một trong những trụ cột ở Viêm Hạ.
Nghe thấy câu này, vị đại tá ngồi ở bên cạnh Châu Nhu Nhu cũng không khỏi quan sát Trương Thiên thêm một chút.
Trương Thiên lắc đầu: “Châu lão gia nói quá rồi.”
Châu Thành Văn lúc này nắm lấy bả vai của Trương Thiên, thở ra một hơi sàu não: “Tôi cảm thấy câu vừa rồi tôi nói chẳng sai chỗ nào cả…”
Điều này khiến ông ấy nhớ lại những cuộc đại chiến trong quá khứ.
Trương Thiên đổi chủ đề: “Không nói mấy chuyện này nữa, tôi lần này đến đây chủ yếu vẫn là để thăm ông, Châu lão gia!”
Châu Bân cũng cảm thấu bầu không khí có chút lúng túng, ông ta cũng nói xen vào một câu: “Nói đến cảm ơn Trương Thiên, tôi còn có một việc phải cảm ơn cậu!”
Trương Thiên nhíu mày: “Hả? Chú Châu cảm ơn tôi về chuyện gì?”
Châu Bân mím môi, một tay giơ lên kích động nói: “Chính là liên quan đến chuyện thằng con Châu Vũ kia của tôi…”
“Tôi biết trong khoảng thời gian này, nó vẫn ở thành phố Thiên Hải cùng điều hành tập đoàn Thiên Hải với cậu. Gần đây, tập đoàn Thiên Hải và tập đoàn nhà họ Châu chúng tôi cũng có một số cuộc đàm phán trong ngành. Vốn là tôi đã nắm chắc vụ kinh doanh này, thật không ngờ đến cuối cùng vụ kinh doanh ấy lại rơi vào tay Châu Vũ, nó đã lợi dụng các hoạt động cướp mối làm ăn từ trong tay tôi!”
“Ha ha ha!”
“À, cái này…” Trương Thiên khó xử: “Mối làm ăn của chú Châu bị tập đoàn Thiên Diệu của tôi cướp đi mà vẫn còn vui vẻ như vậy sao?”
Châu Bân khoát tay cười nói: “Mất mối làm ăn chỉ là việc nhỏ thôi, quan trọng hơn là thằng nhóc Châu Vũ kia đã trưởng thành, khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác rồi.”
“Tôi không ngờ nó lại gan dạ sáng suốt như thế, hơn nữa gặp đối thủ là nhà họ Châu chúng ta, nó cũng chẳng hề sợ hãi. Quan trọng nhất là ở trên thương trường, nó không nhân từ một chút nào, làm việc cũng dứt khoát linh hoạt, ngay cả tôi cũng bị nó lừa một vố…”
“Trên thương trường, cái mà tôi muốn ở nó chính là như thế!”
Trương Thiên nhìn ra được, ở trên phương diện làm ăn, Châu Vũ vô cùng xuất sắc, người làm bố như Châu Bân thấy con trai của mình trưởng thành nhanh, thậm chí còn ưu tú hơn ca rminhf, ông ta cảm thấy vô cùng tự hào.
Châu Thành Văn vui vẻ: “Đúng vậy, chuyện của Châu Vũ tôi cũng đã nghe Châu Bân kể rồi, nghe nói từ sau khi nó cùng với Trương Thiên cậu rời khỏi đây, suy nghĩ của nó đã có sự thay đổi lớn, hơn nữa, trên phương diện làm ăn còn có thể một mình gánh vác một phương, người làm ông nội như tôi đây có thể nhìn thấy nó có chí hướng như thế cũng rất hài lòng!”
Cái này chính là minh chứng cho việc ở nhà là một phá gia chi tử, ra ngoài lắc mình biến thành một người có năng lực vượt trội, trưởng bối sao có thể không vui được cơ chứ?
Trương Thiên vừa cười vừa nói: “Kỳ thật năng lực kinh doanh của Châu Vũ không tồi, chỉ là dưới ánh hào quang của hai vị, năng lực của cậu ấy bị đánh giá thấp mà thôi.”
“Thật ra trên phương diện làm ăn tôi không trợ giúp cậu ấy cái gì cả, tất cả đều là tự cậu ấy kinh doanh, đoán chừng tương lai sau này, cậu ấy cũng có thể phát triển trở thành một cây đại thụ che trời, hy vọng thành tựu trong tương lai của cậu ấy cũng không thua kém Châu gia chủ!”
Lời này khiến Châu Bân và Châu Thành văn vô cùng hài lòng, xem ra có người kế thừa rồi!
Hai người vui vẻ cười híp mắt…
Đột nhiên, một tiếng nói không hài hòa xen vào.
“Ông nội, chú, không ngờ em trai của Nhu Nhu lại lợi hại như vậy? Ở trên lĩnh vực kinh doanh lại xuất sắc như thế?”
Người vừa mới lên tiếng chính là người đàn ông ngồi bên cạnh Châu Nhu Nhu.
Kể từ lúc Trương Thiên bước vào, anh ta cảm thấy bản thân như người vô hình vậy, sự chú ý của Châu Bân và Châu Thành Văn toàn bộ đều rơi trên người của Trương Thiên..
Cái này giống như ánh hào quang của mình bị người khác cướp mất vậy, tâm trạng vô cùng kém.
Để tìm kiếm cảm giác tồn tại, lấy lại danh dự, chỉ có thể mạnh mẽ chen lời.
Trương Thiên không cản người đàn ông lại, mà lẳng lặng nhìn phản ứng của đám người Châu Thành Văn, anh muốn biết rõ quan hệ của người này và Châu Nhu Nhu rốt cuộc là như thế nào.
Nếu như người nhà họ Châu đối xử lạnh nhạt với người đàn ông này, vậy thì chứng minh, người này chẳng qua chỉ là đơn phương muốn theo đuổi Châu Nhu Nhu mà thôi.
Nhưng nếu người nhà họ Châu đối xử nhiệt tình với người đàn ông này, thì vấn đề này có chút rắc rối rồi đây. Cộng thêm việc Châu Nhu Nhu và anh ta ngồi trên cùng một cái ghế sô pha, chẳng lẽ tính bàn chuyện cưới xin?
Nhưng điều khiến Trương Thiên phải thất vọng chính là, đám người Châu Thành Văn không xem nhẹ người đàn ông này, mà ngược lại còn vô cùng nhiệt tình.
Châu Thành Văn cười hì hì: “Ai ui, cậu xem lão già tôi kích động mà bỏ quên Hạo Đông một bên, thật ngại quá!”
Châu Bân vỗ trán mình một cái: “Đúng rồi, nhìn thấy Trương Thiên tôi cũng kích động quá, mà quên mất vẫn còn khách quý ngồi ở đây, Hạo Đông, cháu đừng trách chú nhé.”
Người đàn ông lại nở một nụ cười: “Ông nội, chú, sao cháu có thể trách hai người được chứ. Cháu nhìn thấy hai người vui, cháu cũng rất vui!”
Trương Thiên thấy thế, ánh mắt nóng rực chiếu thẳng vào Châu Nhu Nhu…Đại khái là muốn hỏi: Đây là chuyện gì?
Châu Nhu Nhu cũng biết Trương Thiên biết rõ chuyện của mình và Vân thiên, lần trước chính Trương Thiên đã hộ tống cô trở về nhà họ Châu…
Cô không trả lời Trương Thiên, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Trương Thiên liền vội vàng cúi đầu.
Trương Thiên thấy cũng không thể tìm được câu trả lời mà mình mong muốn ở trên người của Châu Nhu Nhu, liền chuyển mục tiêu..
Chuyện của Vân Thiên cũng là chuyện của mình, Trương Thiên không thể để tình cảm của Vân Thiên bị vấy bẩn được.
Trương Thiên lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông kia, hỏi: “Ông cụ Châu, không ngờ hôm nay lại náo nhiệt như vậy, còn có khách đến sao?”