Liễu Cao Viên đương nhiên là có hứng thú, ông ta gật đầu thật mạnh một cái, dứt khoát nói: “Được, cảm ơn Nam đường chủ đã dìu dắt!”
Nói xong, Tả Chinh Vĩ quay người rời đi, không để ý tới nữa.
Toàn bộ tiền thưởng đương nhiên là được chuyển vào số tài khoản Liễu Cao Viên đã cung cấp trước đó.
Trương Thiên và đám người Liễu Cao Viên chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, người nhà họ Vũ đi đến.
Hội trưởng Vũ dẫn đầu, Vũ Lập Hạo và Vũ Tử Di theo sau.
Hội trưởng Vũ mở miệng liền quay sang Trương Thiên, ân cần thăm hỏi: “Người anh em Thiên Vân này, tôi là Vũ Trường Sinh của nhà họ Vũ ở Nam Đô Thành, không biết có cơ hội mời cậu đến nhà họ Vũ chúng tôi dùng một bữa cơm không?”
Rõ ràng là có ý đồ đối với thực lực và võ công mà anh đang tu luyện, dù sao cũng là nhà theo võ đạo mà.
Trương Thiên cũng không chán ghét nhà họ Vũ, nhưng mà…
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Tử Di, thản nhiên nói: “Có lẽ để dịp khác, nhưng mà đệ tử nhà họ Vũ hẳn là cũng không hoan nghênh tôi.”
Cái này? Vũ Trường Sinh rất nhanh nhận ra được điều gì đó, hai anh em Võ thị sau lưng căm giận không thôi.
Vũ Trường Sinh bồi thêm một câu: “Không không, chúng tôi vô cùng hoan nghênh.”
Trương Thiên đã rời đi, không hề đáp lại.
Anh không cần mấy cái bữa tiệc như thế, nếu không phải trường hợp cần thiết. thì cũng không cần phải lu tới nhà họ Vũ làm gì cả.
Thay vào đó, Trương Thiên quay đầu nhìn về phía mấy Thái Quy rời đi một chút.
Lúc quay về, anh phát hiện đám người Tưởng Minh Đức ai cũng nước mắt lưng tròng.
Trương Thiên hỏi: “Có chuyện gì mà kích động thế? Kiếm tiền đầy bát rồi còn gì?”
Mấy người bọn họ nhìn nhau cười khổ, lí nhí nói: “Tạm được.”
Bao nhiêu cay đắng, chỉ có thể nuốt ngược trở lại trong bụng, ai dám đứng ở trước mặt Trương Thiên kể lể chứ?
Buổi tối, hơn mười ông chủ của Khánh Giang đi đến khách sạn ăn mừng.
Nhưng Trương Thiên lại không đến.
Lúc này, Trương Thiên đã thay xong một bộ đồ đen, trông khác hẳn bộ dáng ban ngày.
Anh đang âm thầm theo dõi động tĩnh của hội viên hội thương nhân Thái Quy.
Anh không rảnh cùng mấy ông chủ kia đi hưởng lạc, anh còn muốn điều tra tin tức về Gia Cát Khôn vì sao lại có thái dương chi quang, vì sao lại được người Thái Quy mời đến Nam Đô Thành này.
Không biết chừng còn có thể phát hiện ra tung tích của Thái Dương Chi Quang, Xích Tử!
Lúc này, Trương Thiên đã đột nhập được vào phòng của hội trưởng Thái Quy. Trong bóng tối, anh yên tĩnh ngồi trên một cái ghế chờ đợi hội trưởng hội Thái Quy trở về.
Tích tắc…
Ting!
Tiếng mở cửa khóa điện tử vang lên…
Thân hình Trương Thiên khẽ động, nháy mắt, cái ghế trống không không một bóng người!
Anh đã xuất hiện ở cửa, giữ chặt hội trưởng hội Thái Quy vừa bước vào, ném ông ta lên trên ghế.
Hội trưởng hội Thái Quy không biết võ công, ông ta kinh hoảng hô lên: “Anh là ai? Anh muốn làm gì?”
Trong bóng tối, Trương Thiên chầm chậm đi đến gần, nhẹ giọng nói: “Không cần phải quan tâm đến chuyện tôi là ai, hội trưởng chỉ cần thành thật trả lời tôi mấy vấn đề là được rồi.”
“Nếu không nói…”
Một thanh đoản kiếm sáng chói, trong bóng tối đen kịt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Hội trưởng hội Thái Quy nhìn thấy thứ này, đương nhiên biết, ý của người vừa đến chính là, không trả lời sẽ chết!
Ông ta cuống quýt gật đầu nói: “Anh hỏi anh cứ việc hỏi, tôi đảm bảo sẽ thành thật trả lời.”
Trường Thiên cười lạnh một tiếng, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Ông làm sao quen được Gia Cát Khôn?”
“Gia Cát Khôn?” Hội trưởng hội Thái Quy sửng sốt một chút, chua chát nói: “Tôi…tôi không quen cậu ta.”
Muốn tự tìm cái chết?
Gia Cát Khôn là cường giả do Thái Quy mời đến, lại còn dám nói không quen sao?
Trương Thiên lại lần nữa nhấc thanh đoản kiếm lên: “Hội trưởng, ông lại không trả lời thành thật vấn đề này của tôi rồi. Ông không muốn nói sao?”
“Không phải, tôi nói thật đấy. Đừng…” Hội trưởng hội Thái Quy gấp gáp hoảng loạn đáp.
Trương Thiên lên tiếng hỏi: “Ông không biết anh ta, sao lại có thể mời anh ta đến tham gia đại hội võ thuật? Tôi cho ông thêm một cơ hội, trả lời thành thật!”
Hội trưởng hội Thái Quy mày chau mặt ủ nói: Tôi thật sự không quen cậu ta, cậu ta không phải do tôi mời đến, mà là do hội trưởng Nam giới thiệu cho tôi.”
Là người của tổ chức Hừng Đông an bài tham gia cuộc thi sao?
Thế nhưng vì sao?
Vì muốn chắc chắn lấy lại được số tiền 50 tỷ NDT kia?
Nếu như thế thì hà cớ gì phải tổ chức đại hội võ thuật?
Trương Thiên nhíu mày, ngừng lại một chút nói nhỏ: “Là Tả Chinh Vĩ?”
“Đúng!” Hội trưởng hội Thái Quy run giọng đáp lại.
Trương Thiên hai mắt mở to, nghi ngờ hỏi: “Tại sao lại phải tìm cường giả tham gia vào đội ngũ của ông? Chính vì muốn ông gia nhập vào tổ chức Hừng Đông sao?”
Gia Cát Khôn là hậu nhân của Xích Tử, cũng coi như là người của Thái Dương Chi Quang, theo lý mà nói cũng là thuộc hạ của Dương Tiêu, đương nhiên là người của tổ chức Hừng Đông rồi.
Thân phận này là hợp lý, nhưng vì sao?
Hội trưởng hội Thái Quy nhìn thấy thanh đoản kiếm trước mặt không dám cử động lung tung, ông ta tiếp tục trả lời câu hỏi của Trương Thiên: “Giúp tôi gia nhập tổ chức Hừng Đông? Chắc chắn không phải, hội trưởng Nam nếu muốn tôi gia nhập vào tổ chức Hừng Đông, cần gì phải thông qua hội võ, trực tiếp hợp tác với tôi là được.”
“Tôi cũng không biết lý do vì sao ông ta lại an bài Gia Cát Khôn tham gia vào đội của chúng tôi ra sân thi đấu!”
“Kỳ thật ông ta không nói, tôi cũng không dám nhiều lời.”
“Ông ta nói sau khi chuyện thành công, sẽ cân nhắc để tôi gia nhập vào tổ chức Hừng Đông, tôi đương nhiên đồng ý rồi!”
“Dù sao thì người đó cũng là hội trưởng Nam, tôi có thể chống lại không nghe theo được sao?”
Không sai, nếu như là muốn hội trưởng hội Thái Quy gia nhập vào tổ chức Hừng Đông thì cần gì phải diễn một màn hí kịch..
Tả Chĩnh Vĩ chính là muốn để cho Gia Cát Khôn ra sân thi đấu…
Ra sân để làm gì?
Luyện tập? Giết người?
Nhớ lại lúc trước khi rời đi, Tả Chinh Vĩ còn hỏi tên của mình là gì, còn nói đã nhớ kĩ rồi?
Trương Thiên sững sờ, chỉ có hai đáp án duy nhất. Một là mời chào cường giả, còn cái thứ hai, là giết chết kẻ uy hiếp cường giả.
Cái này?
Vậy chuyến đi này không phải quá tốt rồi!
Vút!
Trương Thiên đã rời khỏi phòng hội trưởng hội Thái Quy.
Anh biết không thể moi thêm tin tức hữu ích gì từ trên người hội trưởng hội Thái Quy nữa.
Sau khi rời đi, Trương Thiên gọi một cuộc điện thoại cho Tiểu Lục!
Điện thoại được kết nối, Trương Thiên trầm giọng nói: “Chị dâu của cậu ở bên kia, bây giờ giao cho Trương Kim Cát bảo vệ, cậu sau khi bình phục lập tức bàn giao công việc cho anh ta! Tôi hai ngày nữa sẽ đi đến Huyền Tây một chuyến!”
“Lão đại!” Tiểu Lục nghe thấy vậy rất kinh ngạc, hai mắt mở to nói: “Đi Huyền Tây sao?”
“Lão đại anh muốn tìm ai?”
“Muốn đi tìm cái đám lão quỷ kia sao?”