Mục lục
Cuồng Tế Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Vận Ngôn lại khiêu khích Trương Thiên lần nữa, trực tiếp muốn mạng sống của Trương Thiên.



Vẻ mặt Lâm Tử Thanh lạnh lùng nhưng trong lòng cô biết đối phương có ý gì.



Lúc này, Trương Thiên rất muốn chửi người, trong lòng không ngừng dâng trào: Tôi biết là người phụ nữ này mà xuất hiện thì không có chuyện tốt lành mà.



Ngay lúc này, dỗ dành vợ là vô cùng quan trọng!



Anh ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Lâm Tử Thanh, quay đầu nhìn Lâm Tử Thanh đầy tình cảm rồi nói với người đối diện:



“Không, cô rất xuất sắc, nhưng mà…”



“Ngoại trừ vợ tôi ra thì tôi không dạy ai hết!”



Câu nói này dường như muốn nói cho tất cả mọi người rằng tôi chỉ yêu một mình vợ tôi.



Xuất sắc, quá xuất sắc!



Nhưng trong ánh mắt của Lâm Tử Thanh lại lộ ra vẻ không thể tha thứ.



Trên mặt Tô Vân Nguyệt thể hiện một sự hài hước, khóe miệng cô ta cong lên, đôi môi đỏ mọng lại mở ra, nói:



“Vậy không biết là anh Trương có tình nguyện đổi vợ không?”



Con mẹ nó!



Đùa nhau à?



Tình hình vốn đã rất nghiêm trọng còn đổ thêm giấm vào đây à?



Đùa kiểu gì thế này, cô tưởng dỗ vợ dễ lắm à?



Ôi, Trương Thiên muốn khiếu nại với Tô Phong.



Lâm Diệu Đông không ngờ rằng con rể của mình lại nổi tiếng như vậy, hơn nữa lại một người phụ nữ xinh đẹp như thế, lông mày nhăn chặt lại.



Lâm Tiểu Nhã cũng rất ngạc nhiên, hôm nay, Trương Thiên đã khiến cô phải nhìn bằng một cặp mắt khác trước.



Về phần Lâm Tử Thanh, ngọn lửa trong ánh mắt cô như muốn thoát ra ngoài rồi.



May mắn thay, anh Trương đây không phải là tên ngốc.



Nhìn thấy Lâm Tử Thanh không nhúc nhích, một tay ôm eo, tay kia đặt ở sau gáy cô.



Anh hơi cúi đầu xuống, hướng về Lâm Tử Thanh rồi trả lời Tô Vân Nguyệt:



“Cả đời này không đổi!”



Nói xong, anh quay về phía người đẹp Lâm Tử Thanh nghiêng nước nghiêng thành, hôn cô.



Lâm Tử Thanh muốn né tránh theo bản năng nhưng gáy đã bị Trương Thiên ôm lấy từ lâu, cô không thể trốn tránh, chỉ có thể nhắm mắt lại, hai má ửng hồng, bàn tay nhỏ bé lộ ra sự căng thẳng.



Nụ hôn này, rất xốp, cũng rất mềm.



Trước mặt mọi người có thể thể hiện tất cả sự lãng mạn nên có.



Lúc này, cơn tức giận của Lâm Tử Thanh đã hoàn toàn biến mất, thêm nữa, câu nói “Cả đời này cũng không đổi” đã đánh trúng trái tim cô, không ngừng vang vọng trong lòng cô.



Lâm Tiểu Nhã cũng phải sùng bái Trương Thiên này.



Rất đẹp trai!



Lâm Diệu Đông bán con gái của mình, ông còn có thể gật đầu hài lòng.



Bên kia, sắc mặt Tô Vân Nguyệt hơi khó coi, nhưng cô ta vẫn duy trì nụ cười tươi, gật đầu nói:



“Anh Trương, hai người cứ từ từ ăn, tôi đã mua đơn rồi. Sau này sẽ còn gặp lại!”



Cô không vui vẻ rời khỏi đây cùng với người của mình.



Sau khi Tô Vân Nguyệt rời khỏi, Trương Thiên mới thở một hơi thật sâu.



Khó chịu!



Liệu sau này có còn gặp lại nữa không? Ý của cô ta là sẽ trở lại làm chuyện này một lần nữa?



Đừng có kiếm chuyện với tôi.



Trương Thiên không quan tâm đến Tô Vân Nguyệt nữa, ôm Lâm Tử Thanh trong tay, trở về chỗ ngồi tiếp tục ăn cơm.



Lâm Tử Thanh cũng không hỏi nhiều nữa.



Ting Ting!



Vài phút sau, Trương Thiên nhận được một tin nhắn từ số lạ..



"Nụ hôn vừa nãy rất thô lỗ. Lần đầu tiên sao? Anh không biết phải làm thế nào à? Hôm nào có thời gian tôi có thể dạy cho anh!”



Trương Thiên mở điện thoại nhìn một chút, trong lòng chỉ có một chữ: Cút!



Dường như có ít thứ bị người khác đoán được, chột dạ.



Nhưng anh cũng biết đó là ai, Trương Thiên cầm điện thoại lên trả lời một câu:



“Đồ phụ nữ không có não.”



Anh vốn định tắt máy nhưng không ngờ là Tô Vân Nguyệt đã nhanh chóng đáp lại:



“Tuy rằng tôi không có não, nhưng có một số chỗ lại rất to, phải không?”



Ngay sau đó là một bức ảnh: một bức ảnh selfie nóng bỏng, tuy không lộ mặt nhưng cơ thể dưới bộ quần áo bó sát lại rất mê người.



Ôi chúa ơi!



Người phụ nữ điên rồ!



Đây là một trò trêu chọc trần truồng.



Trương Thiên nhìn thấy bức ảnh, tay anh không kìm được mà run lên, vội vàng cất điện thoại đi rồi không để ý tới nó nữa.



...



Hai ngày gần đây, Trương Thiên không bận chuyện gì.



Sau hai ngày nhàn rồi, anh đã ăn hết số nhân sâm còn lại, ở nhà yên tĩnh tu luyện, tích lũy rất nhiều linh lực.



Vì chuyện của công Ty Ái Thiên mà Lâm Tử Thanh bận tới bận lui.



Không ngừng tuyển dụng nhân lực cho công ty, đến hẹn lại phải thảo luận việc quy hoạch và phát triển các cánh đồng mới.



Hơn nữa, có thể công ty sẽ khai trương trong vài ngày tới.



Ting Ting, bỗng nhiên có tin nhắn gửi đến.



"Một cái hẹn không? Luyện tập hôn môi!"



Ngay sau đó là một bức ảnh được tải lên và hiện ra: Một bức ảnh tự sướng khác, đôi môi đỏ mọng rực lửa hé mở ra, ngón tay đặt trên môi.



Trương Thiên hít một hơi thật sâu, cố gắng hồi phục tinh thần, không thể bị người phụ nữ không có não này quấy rồi cả ngày như vậy được!



Hai ngày nay không có chuyện gì ngoài việc không ngừng gửi tin nhắn quấy rối, phiền phức lắm.



Lâm Tử Thanh lạnh nhạt như vậy, sớm muộn gì cô cũng sẽ nổi giận.



Anh trả lời trong chán ghét: “Cô không sợ tôi sẽ gửi cho ông Tô nhìn à?”



“Ông nội tôi không kiểm soát được tôi đâu! Anh nói, tôi to hay là vợ của anh to?”



Mỗi lần Tô Vân Nguyệt gửi tin nhắn xong lại gửi kèm một bức ảnh khác: Dưới lớp quần áo trắng nhỏ bé có một con Pikachu, dục vọng trong người như muốn chầm chậm phát nổ!



Cút!



Trương Thiên chịu không nổi nữa, anh vốn muốn chửi mắng trả lời cô ta, nhưng mà sau khi suy nghĩ một chút thì nên chờ thêm vài tấm ảnh nữa, sẽ là một bi kịch.



Cho dù có phải ném điện thoại đi!



Nhân lúc anh ở nhà không có chuyện gì làm, tích lũy được không ít linh lực, chuẩn bị bỏ vào cái bình hoa quỷ quái của Lâm Diệu Đông một chút, sau đó đưa lại cho bố vợ mới được.



Nhưng vừa mới mang ra ngoài, điện thoại đã vang lên.



Reng Reng Reng!



Là Tiểu Lục gọi tới.



Bình thường đều liên lạc bằng tin nhắn, không có chuyện gì gấp gáp thì sẽ không gọi điện.



Trương Thiên nhíu máy bắt máy.



Lần này Tiểu Lục rất nghiêm túc, không hề có một chút đùa cợt gì, đi thẳng vào chuyện.



Cậu ta trầm giọng nói:



“Em đã điều tra được nguồn gốc tiền vốn hai mươi tỷ của nhà họ Lâm.”



Đầu óc Trương Thiên bị chấn động, về chuyện của ông cụ Lâm, rốt cuộc là có người muốn ra mặt sao?



Anh trở nên nghiêm túc, khá chăm chú hỏi:



“Là ai?”



Tiểu Lục gõ máy tính nói rằng:



“Tập đoàn Lưu Thị của thành phố Nam Châu.”



“Nói chính xác là Lưu Diệu!”



Cái gì?



Nhà họ Lưu? Cái “Diêm Vương” có chút tiếng tăm ở thành phố Nam Châu kia ư?



Làm sao mà Lưu Diệu có thể đưa cho Lâm Nhật Thăng nguồn vốn hai mươi tỷ?



Trương Thiên cảm thấy không thể hiểu được.



Trước đây, khi bà Lưu gây chuyện ở nhà họ Lâm, ông ta không nhận ra tình hình giữa hai nhà sao?



Ngược lại, nhà họ Lâm lại tương đối sợ thực lực của nhà họ Lưu.



Trong tình huống đó, sao nhà họ Lưu có thể đưa tiền cho nhà họ Lâm được chứ? Hơn nữa còn là một khoản tiền khổng lồ hai mươi tỷ!



Trương Thiên trả lời một cách nghi ngờ: “Ừm, hay là hai nhà vẫn qua lại với nhau?”



Tiểu Lục lạnh nhạt nói: “Không, rất ít liên lạc về nguồn vốn, chỉ có hai khoản thôi!”



“Em đã phải lật sổ sách ghi lại các cuộc chuyển khoản của nhà họ Lâm mới tra ra được.”



“Có một khoản giao dịch với nhà họ Lâm là tài ngoản nước ngoài, đó là hơn một năm trước đây, số tiền chuyển nhượng cũng là hai mươi tỷ!”



“Nhưng mà nhà họ Lâm đã chuyển nó đi.”



“Cũng như thế, em mới lần theo được, tài khoản rút tiền là nhà họ Lưu, hơn nữa căn cứ vào những tư liệu khác, xác nhận rằng đó là tài khoản riêng của Lưu Diệu. "



Hơn một năm trước? Cũng là hai mươi tỷ?



Tâm trạng của Trương Thiên trùng xuống một lần.



Hơn một năm trước, lúc đó ông cụ Lâm vẫn còn sống đúng không? Khoản tiền lớn như thế chắc chắn là hoạt động của ông cụ Lâm!”



Trương Thiên hỏi: “Thời gian giao dịch năm ngoái là khi nào?”



“Ngày 2 tháng 7!” Tiểu Lục trả lời.



Chưa đầy một tuần kể từ khi ông cụ rời đi?



Trương Thiên chìm trong suy nghĩ, tại sao ông cụ lại muốn chuyển một số tiền lớn như vậy?



Đưa cho Lưu Diệu giữ nó? Nên bây giờ trả lại?



Vậy thì chắc chắn là Lưu Diệu biết ông cụ có chuyện gì?



Anh thở hắt ra một hơi, dường như có một phán đoán nào đó.



Đột nhiên, Tiểu Lục cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Thiên, trầm giọng nói:



"Hôm nay có hai người nhà họ Lưu tới."



“Người của Ảnh Bảng!”



Lòng Trương Thiên thoáng kích động, thấp giọng nhắc lại: “Ảnh Bảng?”



Người truy sát bác Phúc và Lâm Tử Thanh lần trước cũng là Ảnh Bảng. Lần này cả Lưu Diệu cũng xuất hiện của với sát thủ Ảnh Bảng?



Nó cũng đã nói lên được Lưu Diệu biết cách liên lạc với những sát thủ Ảnh Bảng.



Trương Thiên hỏi: “Lần trước cũng là Lưu Diệu mới tới à?”



“Cái này không điều tra được!” Tiểu Lục đáp.



Việc chuyển khoản chỉ có thể cho thấy Lưu Diệu và ông cụ Lâm đồng thời xuất hiện, thậm chỉ có khả năng là ông ta biết nguyên nhân cái chết của ông cụ.



Nhưng tội không đáng chết!



Nhưng nếu như là người đưa người của Ảnh Bảng tới thì vẫn có liên quan đến việc truy sát Lâm Tử Thanh.



Vậy hôm nay chính là ngày mà cả nhà họ Lưu bị tiêu diệt.



Anh phải đến nhà họ Lưu một chuyến.



Trương Thiên hỏi: “Còn có tin tức nào khác không?”



“Tạm thời không có!” Tiểu Lưu lập tức hỏi: “Có muốn em hành động cùng với anh không?”



Trương Thiên cầm điện thoại, cười mỉa mai: “Không cần.”



“Chỉ là nhà họ Lưu mà thôi, em cứ canh chừng chị dâu là được!”



Tiểu Lục đáp: “Em hiểu rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK