Mục lục
Cuồng Tế Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuồng Tế Vô Song - Chương 360: Vô cùng cao thượng!​




Dáng vẻ Võ Hoàng như kiểu anh hùng cứu mỹ nhân!



Nhất là vẻ chính trực của anh ta rất dễ hấp dẫn những đệ tử phái Di Âm sau lưng chưa từng được đàn ông che chở bảo vệ.



Cô gái mặc lụa trắng trong lúc nóng vội, dường như nhìn thấy một bóng người cao lớn tựa núi, thì thầm hỏi: “Càn Võ tông mấy người…”



Võ Hoàng trầm giọng đáp lại: “Gặp chuyện bất bình…”



Tô Mộc Phong ở sau lưng cũng tiện miệng nói tiếp, hừ lạnh: “Rút đao tương trợ!”



Nghe thế, trong lòng cô gái mặc lụa trắng kia cảm thấy ấm áp.



Sư muội Tiểu Du mặc đồ tím bị cảm động, đám người Càn Võ tông hiên ngang, quang minh lẫm liệt, nhất là Tô Mộc Phong tiên phong khí độ…



Nếu vừa nãy Tô Mộc Phong không ra tay, bây giờ có lẽ cô đã trần như nhộng, bị người ta sỉ nhục.



Sư muội Tiểu Du nhỏ giọng nói: “Cám ơn Càn Võ tông các anh ra tay giúp đỡ.”



Cô gái mặc lụa trắng hơi sững người, dù sao cách nhìn nhận đám người Càn Võ tông cũng đã thay đổi rất lớn, trong lúc nhất thời không biết làm sao…



Hình như mọi chuyện khác xa so với những vì mấy người Tông chủ miêu tả.



Cuối cùng cô ta vẫn chọn im lặng: “Vậy trước tiên bắt tay hợp tác tiêu diệt mấy tên khốn kiếp này đã, khi quay về phái Di Âm chúng tôi sẽ không để Càn Võ tông mấy người chịu thiệt.”



Cung Nhu nói: “Vị tiểu thư đây, chị cứ yên tâm, Càn Võ tông chúng tôi không hề có ý đồ gì đâu, chỉ là hơi oán giận hành vị không ra gì này mà thôi!”



Lập trường của hai đại tông môn đã biểu hiện rất rõ ràng.



Nhất trí chỉa mũi dùi về phía đám đệ tử như phường đầu đường xó chợ của ba tông môn kia!



Chín vị đệ tử kia cau mày!



Thực lực ba người Càn Võ tông không hề thấp, vừa nãy ra tay đã khiến bọn họ lâm vào thế yếu.



Hiện giờ cả hai tông môn cùng hiệp lực, e rằng sẽ là một trận ác chiếc, mà bọn họ có một cường giả cảnh giới Hóa Thần bị Cung Như làm bị thương.



Còn không bằng vội vàng tiễn mấy vị đại thần này đi.



Gã đàn ông dẫn đầu giở giọng hung ác: “Càn Võ tông mấy người đã muốn xen vào chuyện này thế thì chúng tôi cũng không nói gì thêm nữa…”



“Nể mặt mấy người, tạm thời bỏ qua cho đám phụ nữ này!”



“A Vũ, Nhật Lương, hai người không có ý kiến gì chứ?”



Hai tên dẫn đầu hai tông môn khác bị hỏi trúng, nhún vai: “Chúng tôi nghe theo sự sắp xếp của Lâm sư huynh.”



Cường giả của mấy tông môn này đều biết, cứ thế đấu qua đấu lại cũng không chiếm được món lợi gì, rất có thể sẽ còn xảy ra chuyện, không bằng bảo tồn thực lực, chờ đợi thời cơ.



Mặc dù không cướp được cờ lệnh nhưng vừa rồi đã sỉ nhục đệ tử phái Di Âm một phen, cũng xem như đã có được thu hoạch…



Tên dẫn đầu vươn tay, ra hiệu để bọn họ rời đi.



Đám người phái Di Âm nhíu mày nhìn sang mấy người Võ Hoàng, bọn họ biết mình hiện giờ không có quyền lên tiếng, nhưng trong lòng vẫn không muốn buông tha cho mấy tên khốn kiếp này.



Nhưng Càn Võ tông ra tay chỉ vì muốn giúp đỡ, hay sẽ tình nguyện vì phái Di Âm các cô mà đắc tội mấy người kia? Hẳn là do Càn Võ tông quyết định.



Hiển nhiên đám người Càn Võ tông lại khiến các cô thay đổi ấn tượng lần nữa.



Võ Hoàng cười cười, lạnh giọng nói với tên dẫn đầu ba tông môn kia: “Càn Võ tông bọn tôi muốn làm gì còn cần mấy người nể mặt à? Xin lỗi nhé, chúng tôi không có ý định rời đi đâu!”



Cung Nhu cũng mỉm cười: “Nói cứ như Càn Võ tông chúng tôi đắc tội không nổi với ba cái loại tông môn không ra gì như mấy người ấy? Ha ha!”



“Các người…” Tên dẫn đầu vốn định giữ mặt mũi nhưng vẫn không chịu được.



Gã chỉ có thể trầm giọng đáp lại: “Ta nói chứ, các người chỉ có sáu người, vừa rồi tôi thấy cũng chỉ có Võ Hoàng mới có chút thực lực, chỉ sợ hai vị đệ tử còn lại tối đa cũng chỉ đến Hóa Thần nhỉ?”



“Bọn tôi có tận chín người, mấy người tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ.”



“Nếu mà muốn cá chết lưới rách thì chúng tôi chưa chắc sẽ thua đâu…”



Lời này vừa nói ra, sĩ khí của chín kẻ kia tăng cao hơn nhiều.



Người trên quảng trường nhìn xong cũng phải cảm thán: “Tên này nói cũng không phải không có lý…”



“Càn Võ tông và cả phái Di Âm chỉ có hai thằng đàn ông với bốn cô gái, đối đầu với chín tên đàn ông cao to, có thể thắng được à?”



“Tôi chỉ có thể nói Càn Võ tông có khí độ, nhưng không biết thực lực thế nào?”



“Thực lực của đệ nhất tông môn chắc cũng không tệ lắm đâu?”



“Khó nói lắm, vừa rồi mấy người không thấy ba người họ ngắm phong cảnh à? Nhất là cái cậu trẻ tuổi càng kỳ quái, chỉ sợ thực lực cũng chả cao bao nhiêu hết!”



“Cũng có lý…”



Đến mấy vị trưởng lão của phái Di Âm cũng mặt nhăn mày nhó, đầu tiên là không ngờ Càn Võ tông lại cứu đệ tử của bọn họ, mặt khác là không biết thực lực của mấy người Càn Võ tông thế nào.



Tất cả mọi người đều lo rằng thực lực không đủ.



Thật tình không biết rằng trong tình huống này lại có một vị đại thần có thể ngăn cơn sóng dữ.



Tô Mộc Phong chế giếu: “Chỉ với mấy người mà cũng đáng để bọn ta cá chết lưới rách? Coi trọng thực lực của mình quá lắm đấy…”



“Nào mấy anh chị em, nhào lên!”



Nghe thế, Võ Hoàng và Cung Nhu lập tức thể hiện thực lực, một cường giả cảnh giới Thần cấp, một cường giả cảnh giới Bán bước Thần cấp, còn Tô Mộc Phong thì chỉ dùng đến thực lực cảnh giới Hóa Thần.



Cứ thế, đội hình hai đại tông phái có hai người cảnh giới Thần cấp, một người cảnh giới Bán bước Thần cấp và ba người cảnh giới Hóa Thần.



Đội hình thần tiên kiểu này, chín người kia làm sao mà có thể đối phó nổi đây?



Chỉ với hai cường giả cảnh giới Thần cấp đã đủ diệt sạch đám người kia…



Chín tên cường giả nào đó chột dạ!



Nhưng hai đại tông môn thật sự ra tay xông tới, Võ Hoàng và cô gái mặc lụa trắng cùng nhau nhắm vào mấy tên cảnh giới Bán bước Thần cấp và Hóa Thần, còn Cung Nhu và một cô gái phái Di Âm khác cùng nhau xử.



Còn về Tô Mộc Phong thì đúng tại chỗ, không có ý định tham chiếm…



Thế này không cần anh ta phải thể hiện thực lực.



Sư muội Tiểu Du ban đầu cũng muốn xông lên nhưng bị Tô Mộc Phong lạnh lùng vươn tay cản lại.



Cô nàng nhiều lần nói: “Làm sao nữa, tôi cũng muốn tham chiến.”



Tô Mộc Phong đối xử với mấy cô gái này hoàn toàn lạnh lùng như từ trước đến nay, không thèm nói tiếng nào.



Nhưng thấy người ta sốt ruột nên dùng ánh mắt nhìn tới một vài chỗ!



Lúc này mới khiến sư muội Tiểu Du phát hiện chân và quần áo của bản thân, và cả…



Con gái phái Di Âm bảo thủ cỡ nào không cần phải nói thêm, cô nàng đỏ mặt vội vàng dùng tay che lại, chiến trường cũng không thiếu mất một mình cô.



Âm thanh đánh nhau phía trước rất lớn, không khí ngưng trệ, ánh mắt mọi người đều chú ý đến ai thắng ai bại.



Biểu hiện của Võ Hoàng và Cung Nhu quá kinh người, chín người phe kia bắt đầu lui bại, có một vài cường giả định đào tẩu nhưng bị Tô Mộc Phong cản lại.



“Còn định trốn à? Đường lui của mấy người chỉ có rời khỏi, hoặc là chết!”



Mấy người này nhất định phải bị loại, không thể chừa đường lui.



Lưỡi đao đã đặt lên cổ họng, mấy đệ tử kia cũng lần lượt quỳ xuống đất đầu hàng rời đi.



Tên dẫn đầu cuối cùng cũng bất đắc dĩ chịu thua, thực lực vốn không chống đỡ nổi hai đại tông môn, chỉ có thể người đầy bụi đất vội vã lê người rời đi.



Cuộc chiến đến đây kết thúc.



Thấy mấy đệ tử hèn hạ kia bị nhân viên công tác mang đi, người ở ngoài sân càng phấn khích hơn mấy người Càn Võ tông.



Không ít người còn vỗ tay!



“Đã cái nư thiệt chứ, mấy người Càn Võ tông này đúng là ghê gớm!”



“Vừa rồi tôi không tin vào mấy người Càn Võ tông, xem như tôi sai rồi!”



“Tôi phải nói một câu xin lỗi với các đại lão Càn Võ tông, vừa rồi tôi còn mắng bọn họ.”



“…”



Cung chủ và mấy vị trưởng lão phái Di Âm cũng không biết phải nói thế nào về việc Càn Võ tông giải vây cho đệ tử của họ. Nếu Càn Võ tông không xuất hiện, thật sự có khả năng trên dưới toàn phái đều phải mất mặt.



Nhưng các cô và Càn Võ tông có ân oán với nhau, tuyệt sẽ không có chuyện nói lời cảm ơn.



Đây chính là một tình huống vô cùng lúng túng…



Trong hiện trường cuộc thi đấu, ba tông môn khốn kiếp kia đã bị lôi đi.



Cô gái mặc lụa trắng của phái Di Âm rút cờ lệnh từ sau lưng đưa cho Võ Hoàng: “Cảm ơn Càn Võ tông các bạn đã ra tay, cờ lệnh này thuộc về các bạn!”



Võ Hoàng nhìn sang Tô Mộc Phong.



Đây chính là cờ lệnh, bọn họ cuối cùng vẫn phải tranh tranh đoạt đoạt, hiện giờ đã có sẵn rồi chẳng lẽ còn không nhận?



Bất kể là ai ở phía ngoài màn hình đều cảm thấy lá cờ lệnh này Càn Võ tông nên có được.



Nhưng Tô Mộc Phong vẫn lắc đầu, ra hiệu không nhận.



Lúc này Võ Hoàng mới cự tuyệt: “Phái Di Âm các cô có lẽ hiểu sai ý của bọn tôi rồi, chúng tôi ra tay tương trợ chỉ vì cảm thấy ngứa mắt, không phải vì tranh giành cờ lệnh.”



“Ý tốt của các cô chúng tôi sẽ nhận, nhưng lá cờ lệnh này chúng tôi không nhận.”



Mấy đệ tử phái Di Âm ngây người.



“Không nhận cờ lệnh?” Cô gái mặc lụa trắng hỏi lại: “Chỉ đơn thuần mà muốn giúp chúng tôi?”



Sư muội Tiểu Du nhỏ giọng gọi: “Sư tỷ…”



Mấy người ở ngoài quảng trường nhìn thấy tình cảnh này còn kinh ngạc hơn các đệ tử của phái Di Âm.



Mục đích của cuộc thi đấu này là vì cờ lệnh.



Biết bao nhiêu người, biết bao nhiêu tông môn chỉ vì mấy lá cờ lệnh này mà đầu rơi máu chảy, thậm chí còn phải phấn đấu nhiều năm chỉ vì khoảnh khắc này.



Nhưng Càn Võ tông lại làm việc tốt không để lại tên, không giậu đổ bìm leo?



“Nói thật thì tôi cảm thấy lá cờ lệnh này thuộc về Càn Võ tông mới đúng!”



“Đệ tử Càn Võ tông chẳng những trừ gian diệt ác mà còn không cần nhận báo đáp…”



“Khí độ làm người thế này không phải chuyện mà chúng ta có thể làm được đâu!”



“Thử hỏi món hời hấp dẫn như thế, là tôi tôi cũng không làm được.”



“Lợi hại!”



Người phái Di Âm phải lần nữa lau mắt mà nhìn Càn Võ tông.



Đại trưởng lão và Tam trưởng lão nở mày nở mặt, đắc ý gật đầu.



Trương Thiên lại nhận ra sự kỳ quặc trong đó, bật cười thành tiếng.



Mấy người này vì không biết mục đích thật sự nên mới khen ngợi như thế, nếu mà họ biết mục đích của Tô Mộc Phong thì chỉ sợ sẽ không ngợi khen như thế đâu nhỉ?



Ở hiện trường cuộc thi, cô gái mặc lụa trắng kia còn đang nói tiếp: “Lá cờ lệnh này vốn nên thuộc về Càn Võ tông các bạn, phái Di Âm chúng tôi không phải người không biết phải trái, sau này chúng tôi sẽ dựa vào bản lĩnh của chính mình để tranh một lá cờ lệnh khác.”



Sư muội Tiểu Du cũng nói: “Các bạn cứ cất đi, lá cờ lệnh này các bạn dựa vào thực lực mà có được, không phải nhân lúc cháy nhà hôi của đâu, Càn Võ tông các bạn không cần phải thấy thẹn!”



Võ Hoàng lại phải lần nữa lên tiếng từ chối: “Càn Võ tông chúng tôi không lấy, hơn nữa chúng tôi cũng sẽ lấy được cái thuộc về mình, phái Di Âm các bạn cứ yên tâm.”



Cung Như cũng cười nói: “Các cô cứ giữ lấy cờ lệnh của mình đi!”



Hả?



Tất cả mọi người lại lần nữa cảm thấy Càn Võ tông thật cao thượng vô cùng, quả nhiên là tông môn chính phái, quả nhiên là đệ nhất tông phái!



Chỉ là câu nói tiếp theo lại làm người ta không nói được lời nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK