• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đùng đoàng ----!

Một tia sấm sét xẹt qua bầu trời đời, tia chớp như một lưỡi dao sắc bén xé rách màn đêm đen, cơn mưa rào bừa bãi mà tàn phá thành phố đang ngủ say.

Đêm đã ngả về khuya, trong thành phố to như vậy gần như đều bị mưa bụi bao phủ, tiếng vang lộp bộp trở thành âm điệu duy nhất còn sót lại.

Trần Mặc ngồi xổm trước một căn nhà cũ, nhìn thấy những chiếc xe taxi qua lại được cơn mưa gột rửa, còn hơn nửa giờ nữa mới tới rạng sáng, trong đêm mưa như thế này cũng chẳng làm ăn được gì.

Hắn bĩu môi, rút một điếu thuốc lá ra, đang chậm rì rì chuẩn bị châm lửa thì chợt vang lên một tiếng "ầm" truyền đến từ sau lưng, giống như có vật gì rơi trên mặt đất, có vẻ rất nặng.

Trần Mặc đương nhiên rất hoảng sợ, tàn thuốc rơi xuống cạnh chân đã bị nước mưa dột tắt hẳn, xoay người đi vào trong mái hiên nhìn ngó xung quanh, dường như có bóng người vụt qua.

Bên trong căn nhà tối đen như mực, mặt đất lát xi măng cạu đầy ghét bẩn, dường như cả bốn tầng của căn nhà này đều bị bỏ hoang, chỉ nghe thấy âm thanh sột soạt của con chuột đi ngang qua.

Trần Mặc híp mắt, muốn nhìn rõ bên trong hơn một chút, lại chỉ có thể phóng tầm mắt qua hiên nhà hẹp dài, mơ hồ nhìn thấy một cánh cửa của căn phòng nào đó có hình chữ nhật, dưỡng như cửa không đóng, cửa kéo vào trong phòng.

Nhưng mà những thứ này cũng không đáng để hắn phải rợn tóc gáy, thứ đáng gây chú ý là chỗ mặt đất gần đó dường như có hai cái bóng trông rất kỳ dị, làm cho người ta có một loại cảm giác bị đè nén như có như không.

"Có ai ở đây không?" Trầm Mặc gào cuống họng vào bên trong, nhưng đáp lại hắn chỉ có từng hồi vang vọng xa xăm.

Hắn đi vào hàng hiền, sau lưng thỉnh thoảng có gió lạnh hòa vào những giọt mưa lất phất, lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Trần Mặc hơi run rẩy, lấy điện thoại ra bật đèn, rõ ràng là đã có phần sợ hãi, nhưng sợ hãi cũng không đè được lòng tò mò.

Căn nhà hoang phế có chút trống trải, vài chỗ trên tường còn ngấm dột mưa, giọt mưa rơi xuống thứ đồ vật hình hộp kia, phát ra âm thanh lộp bộp lộp bộp.

Trái tim Trần Mặc gia tốc, hắn rón ra rón rén tới gần mới nhìn thấy rõ, đó là một cái rương hành lý rất lớn, màu đen, cao hơn nửa người.

Âm thanh mình vừa nghe được, hắn là động tĩnh do cái rương hành lý này bị ném xuống chăng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang