Trước đó mình chỉ điều tra phạm vi giới hạn trong bệnh viện, rõ ràng đã bị kéo vào lối mòn của suy nghĩ. Mà hiện tại, theo đầu mối mới xuất hiện thì còn một nơi nữa dần trồi lên trên mặt nước.
Địa phương này, chính là "nhà" của Triệu Hòa Bình và Chu Tuyết.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới để Chu Tuyết buông tha cho sinh mạng trẻ tuổi của mình lựa chọn cái chết, có lẽ câu trả lời nằm ở nơi đó.
Xem ra, mình hẳn là nên "về nhà" một lần!
Gọi điện thoại nói những suy nghĩ này cho lão Trương, đầu dây bên kia là một chuỗi im lặng ngắn ngủi.
"Điều tra như thế là rất có giá trị, nhưng nếu như làm như vậy chỉ sợ cũng sẽ có một ít nguy hiểm."
Dương Tiểu Ngọc bị lực lượng linh dị sát hại ngay sau khi manh mối về Chu Tuyết xuất hiện. Trên thực tế, ngay sau khi tiếp xúc tới các dữ kiện về Chu Tuyết thì chính bản thân hắn và lão Trương cũng bị tấn công. Việc này chứng mình rằng, Chu Tuyết chính là nhân vật chủ chốt, tất cả những thứ có liên quan với Chu Tuyết trong câu chuyện này đều là bởi vì chạm vào trung tâm của cốt truyện mà trở nên vô cùng nguy hiểm. Nhưng là, nếu như không chủ động khai thác sự thật, kích phát tình tiết thì câu chuyện này sẽ không kết thúc. Về điểm này, mặc kệ là Trần Mặc hay lão Trương cũng cảm thấy không biết làm sao.
"Đành vậy, tôi vẫn nên về nhà nhìn xem thôi." Trần Mặc ra vẻ thoải mái cười cười: "Dù sao cũng là cô vợ trẻ của tôi, không lẽ còn có thể mưu hại chồng mình sao?"
"Quên đi.... Thằng nhóc nhà cậu nên cẩn thận một chút!"
Trần Mặc lên tiếng đồng ý rồi cúp điện thoại, lại mở ngăn kéo bàn làm việc ra, quả nhiên đã tìm thấy chìa khóa xe và nhà ở trong đó. Đồng thời cũng tìm thấy ví tiền, từ trên danh thiếp trong đó dễ dàng tìm được địa chỉ nhà chung của hai người.
Dù sao mình cũng đang trong thời gian "nghỉ phép", Trần Mặc cũng lười phải chào hỏi viện trưởng Tần, dứt khoát nghênh ngang đi ra ngoài.
Mấy phút đồng hồ sau, chỉ thấy hắn với vẻ mặt cảm thán đứng trước một chiếc Audi A8 có rèm che cửa sổ, chỉ có thể rủa thầm trong lòng, cái tên Triệu Hòa Bình này thật cmn quá có tiền rồi.
Dùng chìa khóa khởi động chiếc xe xa hoa của Triệu Hòa Bình.
Không bao lâu sau, một căn chung cư được bao quanh bởi vùng cây xanh mát xuất hiện trước mắt hắn.
Làm bác sĩ trưởng khoa của một bệnh viện có tiếng, đương nhiên mức thu nhập của Triệu Hòa Bình là quá xa xỉ, ở trong khu chung cư như thế này cũng không có gì là đáng chê trách. Vốn Triệu Hòa Bình còn có chút lo lắng mình sẽ bị bảo vệ chặn lại, không ngờ đối phương cũng dùng vẻ mặt tự nhiên chào hỏi mình.
Nghe được người nọ gọi mình là bác sĩ Triệu cũng làm cho dưới đáy lòng Trần Mặc thở dài một tiếng, lực lượng linh dị a, quả nhiên đã bao trùm cả thế giới trong câu chuyện này, cho dù là mình có đi ra khỏi bệnh viện đó vẫn nằm trong sự khống chế của nó.
Bởi vì có rất nhiều cây nên hoàn cảnh chung quanh chung cư khá yên tĩnh, nhưng trong yên tĩnh lại lộ ra vẻ âm u. Tuy rằng không xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng không biết vì cái gì mà trong lòng Trần Mặc vẫn sinh ra một loại cảm giác không quá thoải mái.
Xe nhẹ đường quen tìm được số tầng, sau khi ấn nút thang máy xong, Trần Mặc tâm thần bất dịnh chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng thang máy dừng lại ở tầng chín.
Hiện tại đang là giờ hành chính, mặc kệ là bên ngoài hay trong chung cư cũng không có người qua lại. Trần Mặc lấy chìa khóa ra, "răng rắc", cửa nhà đã mở.
Đừng từ cửa nìn vào bên trong, trong mắt hắn phản chiếu ra hình ảnh một căn hung cư với ba phòng được trang trí xinh đẹp, lại càng chứng minh được nguồn thu nhập xa xỉ của Triệu Hòa Bình. Có điều, Trần Mặc không để ý những thứ này.
Vừa đi vào trong nhà, ánh mắt của hắn bắt đầu quan sát xung quanh.