• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Mặc nhìn thấy đối phương nhu thế, chậm rãi mở miệng từng chữ từng chữ một.

"Thì ra ông cũng là người tham gia câu chuyện này."

Chỉ có người tham gia câu chuyện này mới có thể đóng vai mình mất trí nhớ, mà đây cũng là hạn chế của câu chuyện với người tham gia.

Reng reng reng! Reng reng reng!

Một đợt tiếng chuông dài vang lên, thời gian nghi trưa tới rồi.

Các bác sĩ suốt cả một buổi sáng phải làm việc đến mức miệng khô lưỡi đắng, cuối cùng đều thở ra một hơi thạt dài, bước ra khỏi văn phòng hoạt động gân cốt, mà các y tá tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ, vừa nói vừa cười đi về hướng canteen.

Thời gian nghỉ trưa không dài, cũng là thời gian nghỉ ngơi hiếm có của bọn họ.

Trần Mặc cũng đi theo đám người vào canteen, tùy tiện gọi một phần đồ ăn, vừa ngẩng đầu lên thi thấy lão Trương đã ngồi trước một chiếc bàn trong góc, đang vẫy vẫy tay với mình.

Trần Mặc lập tức bưng khay cơm đi qua bên đó.

Lần này, trong câu chuyện thế mà lại còn có những người khác tham gia, đây cũng là việc ngay từ đầu hai người đều không đoán được, nếu thân phận của hai bên đêu đã dduojc công bố thì "lão Trương" cũng không cần làm ra vẻ chất phác thật thà nữa.

Trừ việc giao phó cho những người tham gia một thân phận hợp lý thì dường như câu chuyện này cũng không yêu cầu bọn họ cần phải diễn xuất hay che giấu gì đó.

Thậm chí Trần Mặc còn suy nghĩ, nếu "lão Trương" cũng là người tham gia câu chuyện, nếu như dựa theo mạch suy nghĩ này để suy luận, liệu có phải trong câu chuyện này vẫn còn tồn tại những người tham gia khác, bọn họ cũng giống như mình vậy, vừa phải che giấu thân phận, vừa phải cẩn thận thu thập tin tức.

Mà căn cứ vào sự miêu tả của lão Trương thì thời gian hắn tiến vào trong câu chuyện này sớm hơn Trần Mặc, là vào đêm hôm qua. Về phần những việc ông ta trải qua sau đó, lão Trương cũng không có cố tình dấu giếm. Chỉ là có một việc so ra khá quái lạ, chính là sau khi việc đó xảy ra, giám sát ở khắp nơi trong bệnh viện thế mà lại cùng mất hiệu lực, dẫn tới việc không thể quan sát âm thanh và hình ảnh. Nghĩ đến, hẳn là do lực lượng của câu chuyện này can thiệp.

Sau đó, Trần Mặc cũng nói cho lão Trương về manh mối mà mình tìm kiếm được, cũng chính là nguyên nhân chân chính về cái chết của Tề Đông Thăng.

"Việc này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, câu chuyện này sẽ dùng dủ loại phương thức để khiến cho những người tham gia là chúng ta dắt nối liên hệ với sự kiện." Nghe xong lời tự thuận của Trần Mặc, lão Trương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: "Có điều, nhân vật lần này mà cậu sắm vai trong câu chuyện rất tiếp cận với nhân vật trung tâm, kéo theo đó là độ nguy hiểm tăng cao, nhất định phải cẩn thận một hút, đặc biệt chú ý những dị thường bên người."

"Còn có thi thể đã mất tích kia, tôi luôn có một loại cảm giác rằng, chỉ cần tìm được thi thể đó thì khả năng rất lớn cũng sẽ tìm được phương pháp giải quyết vấn đề."

"Cậu có cảm thấy rủi ro trong cuộc phẫu thuật kia chính là nguyên nhan tạo thành việc lệ quỷ giết người không?" Trần Mặc bổ sung một câu.

"Khó mà nói được." Lão Trương lắc đầu: "Dựa theo quán tính của câu chuyện, sự tình hẳn là không có đơn giản như thế, thừa dịp bây giờ vẫn đang là giai đoạn đầu của câu chuyện, mọi thứ còn an toàn, tốt nhất nên tận khă năng thu thập nhiều manh mối một chút."

Trần Mặc gật gật đầu, lời nói của lão Trương khiến hắn đột nhiên nhớ tới một người hác, chính là cô y tá sáng sớm hôm nay tới truyền đạt sự "chăm sóc đặc thù" của viện trưởng với mình, hình như tên là Dương Tiểu Ngọc.

Người chết đã nhập viện không chỉ một lần, Dương Tiểu Ngọc thân là y tá không có khả năng không biết. Nói không chừng, có thể khai thác được manh mối đột phá từ trên người cô ta.

Sau khi chào tạm biệt lão Trương, Trần Mặc đi lên phòng nghỉ của khoa tim mạch ở phòng năm, có điều còn chưa tới gần đã nhìn thấy trên hành lang vây đầy người. Có vài người trông thấy Trần Mặc, khuôn mặt trắng bệch chạy tới tiếp đón hắn: "Trưởng khoa Triệu, xảy ra chuyện rồi, mau gọi điện báo cảnh sát đi!"

Trong lòng Trần Mặc lộp bộp một chút, tách đám người ồn ào ra đi tới cửa văn phòng, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi, đập vào mắt hắn là một thi thể đầu lìa khỏi xác, từng mảng từng mảng máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.

Người chết không phải ai khác, chính là Dương Tiểu Ngọc.

Hắn đang chuẩn bị tìm Dương Tiểu Ngọc để tìm hiểu rõ tình huống, lại không thể tưởng tượng được đối phương đã bị giết hại ngay trong văn phòng của mình.

Không chỉ có như thế, những thứ Dương Tiểu Ngọc phải trải qua trước khi bị giết hại rõ ràng cũng vô cùng lạ lùng, phải biết rằng nơi này cũng không phải là cái gì rừng sâu núi thẳm, mà là trong bệnh viện người đến người đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK