"Chẳng trách mình lại nhận được bệnh viện đặc biệt chăm sóc."
"Rốt cuộc thì, vẫn là sợ mình sẽ kéo những rắc rối không đáng có cho bệnh viện."
Khóe miệng Trần Mặc kéo lên một độ cong. Thì ra Triệu Hòa Bình này chính là bác sĩ trực tiếp tham gia vào ca giải phẫu đó.
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân mà quỳ hồn giết người?
Nhưng nếu như chi vì sai sót trên công việc của một người mà buông tay đại khai sát giới, vậy thì con quỷ đó có phải quá nhỏ nhen hay không?
Nghĩ như thế, Trần Mặc thế mà lại cảm thấy có chút buồn cười.
Được rồi, cuối cùng thì hiện tại cũng đã tìm được một manh mối, chỉ là vấn đề lớn nhất vẫn chưa được giải quyết.
Cái tên Tề Đông Thăng không khiến người ta bớt lo này, rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi?
"Còn có tên viện trưởng họ Tần kia, nói chuyện rất mập mờ, vẫn nên tìm hắn tâm sự trước đi."
Thuận tay nhét bản báo cáo vào trong túi áo, Trần Mặc nhìn mình trong gương sửa sang lại biểu tình trên mặt, rồi mới rời khỏi cửa lớn của văn phòng.
Nhìn thấy "bác sĩ Triệu" đứng trước cửa, trên khuôn mặt của viện trường Tần rõ ràng toát ra biểu tình kinh ngạc: "Không phải đã cho cậu nghỉ phép mấy ngày rồi sao, sao lại chạy tới đây, người nhà của bệnh nhân còn đang làm loạn ở bên ngoài, cậu không sợ mình sẽ gặp chuyện không may sao?"
Nói xong, viện trưởng Tần lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
"Dù sao thì sự tình cũng có quan hệ với tôi." Trần Mặc vừa quan sát vẻ mặt của đối phương, vừa sắp xếp từ ngữ: "Thật ra thì, tôi cũng muốn hiểu rõ tình huống hơn một chút, xem xem có thể giúp đỡ bệnh viện gì đó không, mau chóng giải quyết vấn đề."
"Hiểu rõ tình huống hơn?" Nghe vậy, viện trưởng Tần ngừng động tác tren tay lại, dùng ánh mắt sâu xa nhìn Trần Mặc: "Cậu muốn hiểu tình huống gì."
"Là về cái xác bị mất tích kia..."
"Bác sĩ Triệu."
Trần Mặc còn chưa kịp nói xong đã bị viện trưởng Tần lên tiếng đánh gãy.
"Tuy rằng cái chết của người bệnh có quan hệ nhất định với cậu, nhưng mỗi một cuộc giải phẫu đều có nguy hiểm rất lớn, hơn nữa trước cuộc phẫu thuật bệnh nhân cũng đã kí giấy cam kết, cho nên mặc kệ là cậu hay là phía bệnh viện thì trách nhiệm của chúng ta trong phương diện này cũng không lớn, cậu cũng không cần quá lo lắng."
"Về chuyện của cái xác kia...." viện trưởng Tần nhíu nhíu mày, dường như đang trải qua một phen cân nhắc: "Ngay từ lúc đầu tôi vốn không có ý định cho cậu nhúng tay vào chuyện này, nhưng vừa rồi bên phía bệnh viện vừa nhận được một tin tức mới. Đương sự duy nhất trong chuyện này, cũng chính là lão Trương chịu trách nhiệm trông coi nhà xác vào đêm hôm qua - người này là do trước đó được cậu giới thiệu vào bệnh viện, có lẽ cũng có mối quan hệ khá tốt với ông ta, nếu như hôm nay cậu cũng đã đến đây rồi thì đi tìm lão Trương điều tra tình huống đêm qua một chút đi, cậu thấy thế nào?"
Viện trưởng Tần không hổ là viện trưởng Tần, mạch suy nghĩ rõ ràng, mục đích cũng được xác định rõ, hơn nữa kẻ bề dưới trong chuyện này là Trần Mặc đương nhiên cũng không có lý nào để từ chối.
"Được, viện trưởng, để tôi đi xem thử."
Rời khỏi văn phòng của viện trưởng, trên khuôn mặt của Trần Mặc hiện ra vẻ đăm chiêu.
Nhân vật lão Trương này, dường như chính là một trong những nhân tố then chốt của câu chuyện.
Mặc kệ nói như thế nào thì bước tiếp theo chính là tới gặp đối phương.
Xét thấy nhà xác của bệnh viện thường được xây dựng ở dưới nền đất, nối liền với gara, Trần Mặc đi thẳng tới thang máy, ấn nút đi xuống.
Có lẽ là do trùng hợp, nhưng thang máy của bệnh viện luôn đông người chen chúc, thế mà cả một đường di lại không gặp được bất kì kẻ nào. Được một lúc thì thang máy dừng lại, hai cánh cửa kéo ang hai bên, luồng không khí lạnh lẽo đột ngột ập từ hành lang vào trong thang máy.
Có lẽ do đây đang ở dưới nền đất, Trần Mặc cảm giac độ ấm ở nơi đây còn thấp hơn bên ngoài tới tận mấy độ, tuy rằng cách một đoạn sẽ có một chiếc đèn chân không, nhưng cũng không thể tăng thêm chút cảm giác an toàn nào cho hắn.
Đang lúc Trần Mặc vừa rời khỏi thang máy, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một chuỗi xẹt xẹt, ánh lửa lóe lên một cái. Tất cả ngọn đèn xung quanh tắt ngúm, cả không gian lạp tức lâm vào một mảng hắc ám giơ tay không thấy được năm ngón.
Trong lòng Trần Mặc hoảng sợ, tức khắc kéo căng dây thần kinh, đồng thời đưa tay vào túi áo nắm chặt lấy chiếc dao giải phẫu giấu ở bên trong.
Trong các loại câu chuyện linh dị thì cái loại tình huống khi quanh đột nhiên xuất hiện bất thường chính là dấu hiệu của cái chết, mà giờ đây Trần Mặc một thân một mình đứng dưới nền đất, sao có thể bảo hắn không căng thẳng sợ hãi.
May mắn là hắc ám như thế cũng không kéo dài quá lâu, khoảng hơn mười giây sau, đèn chân không xung quanh chớp lên vài cái, lần thứ hai sáng lên.
Trần Mặc nhẹ nhàng thở ra một hơi, lấy lại bình tĩnh tiếp tục đi về đằng trước.