Trong bản báo cáo, khắp trên cơ thể của người phụ nữ tên là Tố Chu Tuyết này, cánh tay, cẳng chân, thậm chí là cả phần lưng, khắp nơi đều xuất hiện nhũng vết thương rất nghiêm trọng. Trần Mặc dừng lại nhìn ảnh chụp một lúc, đột nhiên cảm thấy người tên Chu Tuyết này có chút uen mắt.
Dường như mình đã gặp người phụ nữ này ở đâu đó.
Là một phóng viên, trí nhớ và sức quan sát của Trần Mặc đều không tệ, chỉ là rõ ràng hắn có một chút ấn tượng mơ hồ với người phụ nữ trên tấm ảnh này, nhưng làm như thế nào cũng không nhớ được mình gặp đối phương từ lúc nào.
Chờ chút, ảnh chụp?
Trong não bộ của hắn chợt xẹt qua một tia sáng, rốt cuộc Trần Mặc cũng nhớ ra rồi. Lúc vừa mới tiến vào thế giới này, trên bàn công tác của Triệu Hòa Bình hắn từng nhìn thấy một bản báo cáo, bên trên lộ ra bức ảnh chụp gần như giống tấm ảnh này như đúc.
Trần Mặc có thể khẳng định, hai bức ảnh chụp này là chụp một người.
Chu Tuyết này có quan hệ gì với Triệu Hòa Bình? Vì cái gì sẽ có bản ghi chép trị liệu này? Mà mấy thứ này, vì cái gì lại xuất hiện trong tay của Dương Tiểu Ngọc?
Cuối cùng, lại vi cái gì mà Dương Tiểu Ngọc bị giết hại trong văn phòng của mình.
Trong đầu Trần Mặc đột nhiên hiện lên một suy nghĩ kỳ quặc.
"Chẳng lẽ Dương Tiểu Ngọc này..."
Chẳng lẽ Dương Tiểu Ngọc này giống với bọn họ, cũng là người tham gia câu chuyện?
Lúc cô ta hỏi mình tới bệnh viện từ lúc nào, có lẽ từ lúc đó đã bắt đầu nghi ngờ thân phận chân thật của mình?
Nếu Dương Tiểu Ngọc cũng là người tham gia, như vậy thì việc kia đã có thể giải thích được rồi, dòng chữ "có phải là hắn hay không" trên tờ giấy kia có lẽ cũng không phải chỉ Tề Đông Thăng, mà là Dương Tiểu Ngọc thật ra đang nghi ngờ mình có phải cũng là người tham gia hay không, cô ta tìm tới mình, rất có thể là vì dể xác định thân phận chân thật của mình, sau đó cân nhắc đến việc trao đổi manh mối.
Bản ghi chép về vết thường của Chu Tuyết chính là thẻ đánh bạc mà Dương Tiểu Ngọc tính toán dùng để trao đổi với mình.
Chỉ tiếc, Dương Tiểu Ngọc không thể đợi đến khi mình trở lại văn phòng đã bị lực lượng linh dị tập kích. Dưới tình huống bất đắc dĩ, cô ta buộc lòng phải dùng phương thức như thế để lưu lại manh mối đó.
Cầm bản ghi chép trị liệu của Chu Tuyết đi, tâm tình của Trần Mặc càng trầm trọng.
Nếu Dương Tiểu Ngọc cũng là người tham gia thì cái chết thê thảm của cô ta tức là biểu hiện cho việc lực lượng linh dị trong câu chuyện này đã bắt đầu xuống tay với những người tham gia là bọn họ!
Nói cách khác, những manh mối trước mắt thu thập được đã đủ để khởi động sát khí!
Đúng lúc này, Trần Mặc đột nhiên cảm nhận được có cái gì đó không đúng.
Tuy rằng giờ phút này trong phòng nghỉ không có người, chỉ là hoàn cảnh xung quanh hắn cũng im lặng một cách quái dị!
Bệnh viện vừa rồi còn ầm ĩ náo nhiệt, nhưng từ khi hắn bước vào trong phòng nghỉ lại chẳng biết từ lúc nào mà im phăng phắc, tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất.
Không chỉ có như thế, vụ án mạng xảy ra trong văn phòng của mình. Theo lý thuyết thì ngay sau đó kiểu gì bên phía cảnh sát cũng sẽ tìm mình để tra hỏi.
Những chuyện cần phải phát sinh lại hoàn toàn không xảy ra, khiến trong lòng Trần Mặc đột nhiên dâng lên dự cảm không ổn.
Luồng khí lạnh đánh úp tới. Đúng lúc này, Trần Mặc đột nhiên nghe được tiếng bước chân như có như không, loáng thoáng truyền đến từ đằng xa.
Lộp cộp, lộp cộp.
Bước chân kéo dài, chậm rãi tới gần.
Tuy rằng nghe giống như truyền tới từ đằng xa, nhưng vẻ mặt của Trần Mặc vẫn đột biến.
Lực lượng linh dị đang tập kích hắn.
Nhìn nhìn tủ đựng đồ trước mắt, trong đầu Trần Mặc đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ.
Có lẽ có thể thừa dịp lúc âm thanh đó còn chưa tới gần, trốn vào trong tủ đựng đồ, thông qua khe hở của cánh cửa, không phải như thế là có thể nhìn rõ bộ mặt thật của lệ quỷ này rồi sao?
Có điều, làm như thế này thì tính nguy hiểm là quá cao, ai biết được lệ quỷ có thể phát hiện chỗ ẩn thân của hắn hay không.
Lộp cộp, lộp cộp, âm thanh như có như không bởi vì tới gần mà dần trở nên rõ ràng.
Đúng lúc này, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh của phòng nghỉ, Trần Mặc đột nhiên thấy được một sự việc khiến hắn sởn cả tóc gáy.
Ở cuối hành lang, không biết sương mù trắng chui ra từ chỗ nào đang quay cuồng vọt tới chỗ mình, dần dần chiếm cứ hết vùng không gian chung quanh, mà âm thanh lộp cộp lộp cộp đó đang truyền ra từ trong làn sương mù.
Mà hành lang bệnh viện vốn người đến người đi đã không còn một bóng người.
Trong đầu Trần Mặc đột nhiên hiện lên một loại cảm giác mơ hồ.
Hắn không thể trốn ở chỗ này được.
Không thể bị làn sương mù quỷ quái này tóm lấy.