Tuy rằng vụ án xảy ra đúng vào thời gian nghi trưa, nhưng bên ngoài hành lang vẫn có không ít người tới tới lui lui, hung thủ lại làm như thế nào để thần không biết quỷ không hay mà giết chết rồi bầm thây cô ta.
Mà để đối phương không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Đặt mình trong đám người ồn ào, Trần Mặc lại cảm thấy lạnh buốt sống lưng, dường như đáp án đã được miêu tả sinh động ngay trước mặt hắn.
Giết chết Dương Tiểu Ngọc, là do lực lượng linh dị!
Chỉ là, vì cái gì là Dương Tiểu Ngọc bị giết hại?
Còn có, vì cái gì bị giết hại ngay trước cửa phòng của mình?
Trần Mặc đứng ở cửa ngẩn người vài giây, rồi mau chóng lấy lại tinh thần: "Mọi người tránh ra! Giữ nguyên hiện trường!"
Đám người phía trước lui về phía sau nửa bước, Trần Mặc nhân cơ hội này đóng cửa văn phòng lại, hành động nhu thế thoạt nhìn rất giống đang giữ nguyên hiện trường, nhưng ý định thật sự của Trần Mặc chính là lợi dụng một khoảng thời gian ngắn trước khi cảnh sát đến hiện trường để nhìn xem có thể phát hiện manh mối từ việc Dương Tiểu Ngọc bị sát hại hay không.
Trần Mặc quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, cách nơi đặt thi thể của Dương Tiểu Ngọc không xa có vài trang giấy tán loạn trên mặt đất, Trần Mặc đi tới nơi nhặt lên, hắn nhìn thấy từ trên đó một ít vết hằn xẹt qua, như là bị thứ gì đó dùng sức quẹt qua vậy.
Tiếp tục tìm kiếm trong vài trang giấy đó, quả nhiên tìm được một trang giấy có vết tich của chữ viết, một nét một chữ vô cùng dùng sức, cho nên mới sẽ để lại dấu vết dưới nhiều trang giấy như thế.
Chữ viết trên trang giấy rất nguệch ngoạc, có thể thấy rõ được người viết khi ấy vô cùng sốt ruột, Trần Mặc cẩn thận phân biệt một chút, dường như chữ viết trên đó chính là: Có phải là hắn hay không?
Bên dưới mấy chữ đó có dính một ít vết máu, lúc Trần Mặc chuẩn bị buông trang giấy ra, đột nhiên lại phát hiện nơi có dính máu dường như cũng có vài chữ viết, chỉ cần hơi vô ý thì sẽ rất dễ dàng bị bỏ qua.
Đây là một hàng số, nét chữ viết ngoáy, có lẽ là được lưu lại rất vội vàng.
2F081215.
Hàng số này có ý nghĩa gì đây?
Gấp tờ giấy rồi nhét vào trong túi áo, Trần Mặc tỉnh rụi bước tới cửa, láng máng nghe được một vài iong nói đang thảo luận.
"Vẫn là bác sĩ Triệu lợi hại, gặp nguy không loạn mà, xử lý sự tình gọn gàng ngăn nắp."
"Bằng không thì sao có thể lên được vị trí trưởng khoa khi tuổi còn trẻ chứ."
"Tôi thấy vậy cũng không chắc chắn, tôi nghe nói nha, sự cố lần này của bệnh viện chúng ta có quan hệ không nhỏ với họ Triệu kia đó."
"Còn không biết sau lưng có nội tình gì đâu.... Ha ha á!"
Trần Mặc thản nhien mở cửa phòng ra, mấy kẻ đang đứng ở cửa tám chuyện bát ngờ không kịp phòng bị bị bắt gặp, tức khắc trên khuôn mặt để lộ ra biểu tình xấu hổ vô cùng.
Nói xấu người ta sau lưng lại bị tóm được, trên mặt hai bên đều khó tránh khỏi có phần nhục nhã.
Có điều trên mặt Trần Mặc cũng không có biểu tình gì. Ngay lúc này, trên hành lang vang lên tiếng bước chân chạy vội, có vài cảnh sát nhận được tin tức đã tới rồi, Trần Mặc gật gật đầu với đối phương coi như là hoàn thành lễ nghi chào hỏi, sau đó rời đi dọc theo hành lang.
Trong ấn tượng của hắn, lúc trước khi đi trên hành lang, xuyên qua cửa lớn của phòng nghỉ nhìn thấy một loạt tủ chứa đồ, trên mỗi một chiếc tủ đều được gắn số thứ tự rất lớn.
Chính là những con số này đã nhắc nhở Trần Mặc.
Dương Tiểu Ngọc để lại một chuỗi số có chứa một ký tự chữ cái này, chẳng lẽ chính là dãy số của phòng chứa đồ.
Giữa ban ngày ban mặt, vụ án giết người chặt xác quỷ dị, mặc dù phía bệnh viện đã mau chóng phong tỏa tin tức nhưng lời đồn đãi vẫn như mọc cánh bay xa.
Ngay khi lực chú ý của mọi người đều bị vụ án ly kỳ này thu hút, Trần Mặc lại thừa dịp không ai chú ý mà kéo mở cửa phòng nghỉ, hơn nữa rất nhanh hắn đã phát hiện quả nhiên trong đó có một tủ đựng đồ được đánh dấu chữ F.
2F08, có lẽ là đại diện cho tủ đựng đồ, về phần bốn con số phía sau thì ngay khi Trần Mặc nhìn thấy hàng mật mã trên tủ đựng đồ đã lập tức hiểu được.
Khi viết một hàng số này xuống, có lẽ Dương Tiểu Ngọc đã bị tấn công, cô ta không kịp làm thêm những chuyện gì khác nữa, chỉ có thể lưu lại tin tức mấu chốt.
Trần Mặc nhập mật mã vào tủ đựng đồ, một tiếng cạch vang lên, quả nhiên tủ đựng đồ số 08 theo tiếng đó mà mở ra, bên trong có một vài bộ quần áo và đồ vật lặt vặt gì đó, Trần Mặc đưa tay đẩy mấy thứ này ra, phát hiện bên dưới có một tập tài liệu đựng trong túi nhựa bị che đi.
Mở túi tài liệu ra, Trần Mặc vốn tưởng rằng sẽ tìm thấy tin tức với Tề Đông Thăng từ trong đó, nhưng rất nhanh đã phát hiện mình sai rồi. Những bệnh án và bản ghi chép điều trị đều thuộc về một người phụ nữ tên là Tố Chu Tuyết.