• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai bên sườn hành lang cũng có không ít phòng được xếp teo thứ tự, nhưng Trần Mặc cũng không có thừa thời gian đi thăm dò. Đi dọc theo hành lang trong chốc lát, phía trước đột nhiên xuất hiện một tấm bảng ghi phòng trực ban, tuy rằng cửa đóng, nhưng nhìn xuyên qua cửa sổ trên tường vẫn có thể hấy được trong căn phòng không có một bóng người.

Lão Trương đang trông coi nhà xác này chạy đi đâu rồi?

Trần Mặc vừa mới nghĩ như vậy, lại đột nhiên phát hiện ngay trước phòng trực ban - cửa lớn phòng xác ở đói diện chính mình không biết từ khi nào thế nhưng lại mở ra một khe hở nhỏ. Cơn gió âm u lạnh lẽo đang chậm rãi thổi ra từ bên trong.

Bây giờ còn là ban ngày, tình tiết của câu chuyện còn chưa được phát động hoàn toàn, theo lý thuyết thì sẽ không đến mức vừa xuống đã lập tức bị đánh úp. Chỉ có điều, nếu là trong một thế giới linh dị có thể xảy ra bất cứ điều gì, ai có thể xác định được chính ác đây.

Đang lúc Trần Mặc do dự xem có nên đi vào điều tra một phen không, thì nghe thấy cửa phòng đang khép hờ đột nhiên phát ra một tiếng kẹt kẹt. Ngay sau đó, một bóng dáng màu trắng xuất hiện trong bóng đêm.

Trần Mặc bất ngờ không kịp đề phòng, tức khắc bị bóng dáng đó dọa sợ, nhìn kĩ mới phát hiện là một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi, dáng người không cao cũng khong thấp, trên mặt đeo một chiếc khẩu trang khá lớn, trên tay có đèn pin, vừa mới im hơi lặng tiếng xuất hiện sau cửa lớn, thật là dọa người nhảy dựng.

Có chìa khóa, còn có thể tùy ý ra vào nhà xác, người này không còn gì nghi ngờ hẳn là lão Trương trông cửa nhà xác rồi. Khó trách lúc nãy hắn không nhìn thấy ông ta trong phòng trực ban, thì ra người này thế mà lại chui vào trong nhà xác, tối om om không biết chơi trò đùa dai cái gì.

Tuy rằng đã suy đoán người này tám chính phần mười chính la lão Trương, nhưng xuất phát từ sự cẩn thận thì Trần Mặc cũng không lập tức tiến lên phía trước, mà trộm liếc mắt xuống dưới chân đối phương.

Dưới ánh đèn, thân hình của lão Trương kéo thành một bóng đen thật dài trên mặt đất. Hẳn là, không phải cái thứ đồ vật kia đâu.

Trần Mặc thoáng thở hắt ra: "Lão Trương, là cháu, Triệu Hòa Bình, viện trưởng bảo cháu tới tìm ông."

"Viện trưởng, tìm tôi làm cái gì?" lão Trương tháo khẩu trang ra, là một khuôn mặt rất hất phác.

Người này, rốt cuộc là ngu thật hay đang giả ngu đây.

"Còn có thể có chuyện gì nữa, đương nhiên là việc cái xác bị mất." Nói xong, Trần Mặc để lộ ra biểu tình khó hiểu: "Không phải đêm hôm qua ông trông coi ở đây sao, chẳng lẽ bên cạnh mất cả một cái xác như thế, lại không có bất kì dấu vết gì?"

Vừa nói, Trần Mặc vừa đánh giá đối phương.

Lão Trương này, không nghiêm túc thành thật ở trong phòng trực ban, lại chạy đến nhà xác làm cái gì không biết, thoạt nhìn cũng có vài phần đáng ngờ.

Nghe xong lời của Trần Mặc, thần sắc của lão Trương đột nhiên trở nên hơi do dự, rồi nặng nề mà thở dài.

"Bác sĩ Triệu, không phải tôi lấy oán báo ơn, chỉ là sợ nói ra sẽ không có ai tin tưởng a. Cấp trên đã cảnh cáo rồi, nếu như lại nói nhăng nói cuội ở những nơi khác, sẽ xa thải tôi mất."

Nói nhăng nói cuội?

Trần Mặc nhạy cảm bắt được cách miêu tả kì lạ này, vậy tức là nói, lão Trương thật sự đã gặp phải một số chuyện tình bất thường, thậm chí có khả năng là manh mối mấu chốt trong câu chuyện này.

"Cái gì mà nói xằng nói bậy, chỉ cần là manh mối có thể giải quyết vấn đề thì nên nói ra. Lão Trương, cháu đây là nhận được lệnh của viện trưởng sai xuống để tìm hiểu tình huống, ông không cần phải băn khoăn gì hết, biết gì thì nói đó."

Tuy rằng nói lời này có thể gọi là uyển chuyển, nhưng Trần Mặc tin tưởng dùng kinh nghiệm sống của lão Trương vẫn có thể nghe ra được: Cấp trên của ông thì tính là gì, cháu đây cầm kiếm báu của nhà vua xuống, đừng nói những lời vô nghĩa nữa, có cái gì thì nói cái dó.

Chần chừ một lúc, lão Trương hơi chột dạ nhìn trái nhìn phải: "Đây không phải là nơi để nói chuyện, đi tới phòng trực ban đi."

Vẻ mặt ngó nghiêng kia của ông ta thật giống như là đang sợ hãi mấy cái xác trong kia nghe lén được cuộc đối thoại của bọn họ vậ.

Trong phòng trực ban, Trần Mặc rót một chén nước cho lão Trương: "Nói đi, rốt cuộc thì đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Lão Trưởng dang cầm chén nước, biểu tình trên khuôn mặt rất nghiêm trọng.

"Bác sĩ Triệu, anh có tin tưởng rằng trên cuộc đời này thật sự có quỷ thần không?"

"Nếu như tôi nói xác chết trong nhà xác vùng dậy, anh có tin không?"

Xác chết vùng dậy?

Lông mày của Trần Mặc nhăn lại một cái rất nhỏ.

Xem ra vấn đề thật đúng là nằm trên cái thi thể mất tích kia...

Lần theo lời nói của lão Trương, Trần Mặc vờ dùng vẻ mặt tò mò hỏi: "Xác chết vùng dậy? Là như thế nào ạ? Ông nhìn thấy ròi sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK