• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hít một hơi thật sâu, đang định sửa sang lại suy nghĩ của mình. Đúng lúc này, một tiếng cốc cốc cốc vang lên một trận đập cửa dồn dập từ ban công.

m thanh này vang lên vài lần, Trần Mặc còn chưa kịp mở miệng thì cửa đã bị người ở bên ngoài mở ra, người đang đứng ở cửa vừa nhìn thấy Trần Mặc trước cửa sổ chợt giật mình.

"Bác sĩ Triệu?"

Xoay người lại, Trần Mặc cũng đang đánh giá người phụ nữ vừa mở cửa đi vào này, khoảng hơn hai mươi tuổi, làn da trắng nõn, vòng 1 và vòng 3 cao ngất khiến bộ quần áo y tá của cô ta căng chặt. Trong lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra dáng vẻ thướt tha nhẹ nhàng thục nữ. Trong thấy Trần Mặc nhìn mình từ trên xuống dưới, bên miệng nhếch lên ý cười lẳng lơ: "Thật ngại quá, em còn nghĩ bác sĩ Triệu không có ở đây."

Hắn vờ như chỉ vô tình nhìn lướt qua tấm thẻ công tác trên bầu ngực no đủ của cô ta, nhận được tin tức về thân phận của người phụ nữ từ trên hai hàng chữ.

Dương Tiểu Ngọc, y tá khoa tim mạch.

Tuy rằng biết người phụ nữ này hẳn là coi mình như đồng nghiệp, nhưng Trần Mặc cũng không biết phải làm sao vì trong não bộ của hắn không hề có một chút trí nhớ nào thuộc về Triệu Hòa Bình, cho nên cũng chỉ đành vừa chửi rủa cốt truyện bắt mình diễn kịch nhưng không để cho một con đường lui nào, vừa mở miệng một cách thăm dò: "Có việc gì à?"

"Cũng không có gì..." Cô y tá tên là Dương Tiểu Ngọc nhún vai: "Trong viện vừa mới xảy ra chuyện lớn như thế, viện trưởng cũng chỉ là thông cảm cho ngài thôi, đặc cách cho ngài nghỉ ba ngày để thư thái đầu óc, không nghĩ tới ngài thế nhưng...." Dương Tiểu Ngọc ấp a ấp úng một lúc: "Thế nhưng lại đến đi làm."

Người nói vô tình, người nghe lại có ý, viện trưởng cho phép Triệu Hòa Bình nghỉ ba ngày? Chỉ bởi vì cuộc náo loạn kia sao, nhưng suy đi nghĩ lại thì không thể nào dâu, nếu như cứ có náo loạn lại để cho các bác sĩ trong viện nghỉ hết, hơn nữa cô y tá kia còn dùng hai chũ đặc cách. Nói cách khác thì, kì nghỉ này chỉ là của một mình hắn.

Cái loại cảm giác được "chăm sóc đặc biệt" này cũng không khiến Trần Mặc thấy thoải mái.

Thân đang ở trong thế giới linh dị, bất kỳ manh mối nào cũng che giấu ngàn vạn nguy hiểm phía sau. Trần Mặc nghĩ nghĩ, trên khuôn mặt để lộ ra nụ cười ấm áp: "Tôi chỉ là không làm gì thấy rất khó chịu, tới văn phòng đi dạo mấy vòng, nhìn xem có giúp được gì không."

Dương Tiểu Ngọc cong cong khóe miệng, nở nụ cười duyên: "Ôi, bác sĩ Triệu, ngài thật đúng là biết săn sóc người khác mà. Chỉ có điều, chúng em đây cũng không dám làm phiền ngài đây, vả lại người nhà của bệnh nhân còn đang ở bên ngoài cửa lớn. Ngài cứ tạm thời tránh khỏi đầu sóng ngọn gió đi, miễn cho lại rước tai họa tới cho mình, bệnh viện chúng ta cũng không tiện giải quyết đúng không."

"À? Hả..."

Cái gật đầu mập mờ củ Trần Mặc khiến sóng mắt Dương Tiểu Ngọc chuyển động, dùng ánh mắt ý tứ hàm xúc nhìn hắn.

"Bác sĩ Triệu, có phải dạo này áp lực công việc nhiều quá, có băn khoăn gì không?"

"Không, không có việc gì." Trần Mặc vội vàng lấy lại bình tĩnh, cười cười với Dương Tiểu Ngọc.

"Không có việc gì là tốt rồi, em đi làm việc trước." Nói xong, dường như Dương Tiểu Ngọc đang chuẩn bị rời đi, nhưng vừa tới cửa lại đột nhiên quay người lại: "Đúng rồi, bác sĩ Triệu à, ngày đến làm việc ở bệnh viện này cũng được một năm rồi nhỉ?"

"Hỏi cái này làm gì?"

"Bác sĩ Triệu tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, mọi người có chú tò mò thôi."

Có lẽ cũng cảm thấy bản thân mình hỏi như thế là có chút đột ngột, Dương Tiểu Ngọc le lưỡi, xoay người rời khỏi văn phòng, để lại một mình Trần Mặc đang đăm chiêu.

Tuy rằng thoạt nhìn mọi chuyện đều gió êm sóng lặng, nhưng có lẽ là do mình chẳng qua mới chỉ tiếp xúc tới một góc của tảng băng chìm trong câu chuyện này thôi.

Còn cả mới vừa rồi nói chuyện với Dương Tiểu Ngọc, nhiều ít cũng khiến Trần Mặc có chút suy nghĩ. Từ những thứ đó, hắn cảm thấy có lẽ việc náo loạn trước cổng bệnh viện có dây rợ lằng nhằng gì đó với Triệu Hòa Bình.

Đúng lúc này, loạt xoạt...

Một cơn gió thổi từ đâu tới, nhẹ nhàng lật vài tờ giấy trên bàn lên, có một tờ bay lên không trung lượn một vòng rồi rơi xuống bên chân Trần Mặc.

Giống như là, vì để thu hút sự chú ý của hắn vậy.

Đưa tay nhặt tờ giấy lên, vẻ mặt của Trần Mặc đột nhiên khựng lại.

"Đây là..."

Đây không phải báo cáo sức khỏe bình thường, mà là bản báo cáo về rủi ro trong một cuộc giải phẫu.

Nói chính xác hơn, thì là một bản báo cáo về cái chết của Tề Đông Thăng.

Không chỉ có như thế, điều càng làm cho Trần Mặc cảm thấy ngoài ý muốn là, ở phần ký tên của bác sĩ thực hiện ca mổ lại xuất hiện chũ ký của Triệu Hòa Bình.

"Thì ra... Là như thế này...."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK