Kiềm chế sự kinh ngạc trong lòng, Trần Mặc chậm rãi đứng dậy đánh giá bốn phía xung quanh.
Đây là một căn phòng khoảng mười mét vuong, trên chiếc bàn làm việc trước mặt có một chiếc máy tính, một ít tài liệu và một kệ để đồ, bên cạnh để một tủ tài liệu, còn một bên khác là một chiếc áo blouse trắng treo trên giá để đồ.
Cảnh tượng này, không giống ký túc xá bình thường, lại càng giống trong bệnh viện hơn.
Không phải đâu!
Chẳng lẽ mình lại bị kéo vào địa phương kỳ lạ một lần nữa?
Hít sâu một hơi, Trần Mặc ép buộc bản thân phải tỉnh táo, tuy rằng tất cả những thứ này xảy ra quá đỗi đột ngột, cũng rất quỷ dị, nhưng hắn đã trải qua một đêm kinh hoảng, nên hiện tại phản ứng đầu tiên vẫn là tự trấn an bản thân trước, mặc kệ như thế nào thì cũng không được đánh mất sự bình tĩnh.
Cúi đầu xuống quan sát cơ thể mình, trên người cũng là một chiếc áo trắng dài, trước ngực còn có một tấm thẻ tên, Trần Mặc cầm lên nhìn thử. Trên bức ảnh là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên trông có vẻ rất tri thức, phía dưới là tên của gã ta - Triệu Hòa Bình, kèm với chức vụ là chủ khoa.
Triệu Hòa Bình? Tại sao cái tên này lại quen tai như thế. Lại nghĩ một lúc, Trần Mặc đột nhiên nhớ ra.
Triệu Hòa Bình, bác sĩ Triệu.
Vậy thế giới lần này mà hắn đi vào, thé nhưng lại có quan hệ với sự việc xảy ra vào sáng hôm nay, mà thân phận hắn phải đảm nhiệm lần này, vậy mà là một người đã chết trong hiện thực.
Không đúng, phải nói là...
Câu chuyện mà hắn đi vào lần này chinh là quá khứ từng xảy ra, khoảng mấy chục tiếng trước, cũng chính là sáng sớm ngày hôm qua.
Vị bác sĩ Triệu này đã tử vong vào một ngày trước.
Cùng lúc đó, ngay tại trước mắt của Trần Mặc, một vài chấm màu đen từ từ xuất hiện trên trang giấy trắng, giống với "Nòng nọc."
Ban đầu Trần Mặc còn tưởng là mình sinh ra ảo giác, nhưng rất mau thôi, đường cong màu đen bắt đầu vặn vẹo tổ hợp thành một chỉnh thế trước mặt hắn, tạo thành một hàng chữ viết.
"Chào mừng đi vào thế giới câu chuyện khủng bố, câu chuyện tiếp theo sắp bắt đầu."
"Lần này, bạn sẽ vào vai một bác sĩ. Mà ở bệnh viện nơi bạn làm việc đã xảy ra sự kiện mất thi thể rất huyền bí."
"Trong câu chuyện này, chúng tôi cung cấp hai lựa chọn cho người tham gia. Thứ nhất, câu chuyện sẽ chủ động kết thúc vào một giờ sáng của ngày tiếp theo, người tham gia tự đồng truyền tống rời khỏi thế giới linh dị. Thứ hai, tìm ra chân tướng của câu chuyện và giải quyết vấn đề, như thế có thể kết thúc câu chuyện sớm hơn dự kiến."
"Câu chuyện sắp bắt đầu, chúc bạn may mắn."
Sau vài giây, chữ viết là bắt đầu vặn vẹo biến thành "nòng nọc", cuối cùng biến mất sạch sẽ như chưa từng xuất hiện.
Quả nhiên lại là sự kiện linh dị...
Đứng trong căn phòng, Trần Mặc có chút bất đắc dĩ nhìn ngắm hết thảy xung quanh, hắn không chấp nhận lời mời kết bạn kia, thế nhưng vẫn là không thể thoát khỏi sự kiện quỷ dị này.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không phải Trần Mặc không có suy nghĩ khác trong đầu, ví dụ như lập tức rời khỏi cái bệnh viện quỷ quái này.
Chỉ là, suy nghĩ như vậy cũng chỉ chợt lóe qa.
Cảnh tượng xung quanh nhìn thì như bifh thường. Nhưng trên thực thế, Trần Mặc tin rằng bản thân mình đương nhiên đang nằm trong tầm kiểm soát của lực lượng linh dị.
Trong thế giới đầu tiên, nếu như lực lượng linh dị đã có thể thay đổi cảnh tượng chung quanh. Như vậy thì lúc này đây, nó cũng sẽ giống như thế, có vô số phương pháp để bao vây lấy bệnh viện này.
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù mình có thể rời khỏi thì hậu quả của việc cố tình đi ngược lại cốt truyện cũng không phải là thứ mà hắn có thể thừa nhận được.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía chung quanh, ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng rực, nhưng ánh sáng rực rõ áy cũng không khiến Trần Mặc bớt phần lo lắng.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra một khe nhỏ.
Trần Mặc phát hiện, ở trước cổng lớn của bệnh viện cách đó không xa đang có một đám người chen chúc ầm ĩ. Bên trong một đám người, có một đôi vợ chồng già rất nổi bật, chính bởi vì vẻ dau khổ và buồn bã khiến cho người khác phải sốt ruột trên mặt bọn họ.
Những người khác ở chung quanh đều giơ một biểu ngữ màu trắng trên tay: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.", nhìn thấy mà ghê người.
Trong đầu của Trần Mặc lập tức nhảy ra vài chữ.
Vụ náo loạn kia.
Không khó đoán được, đôi vợ chồng già này chính là cha mẹ của người chết, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, vốn chính là thảm kịch của nhân gian. Hiện tại lại biến thành sống không thấy người chết không thấy xác, chuyện này thực sự là không thể bàn giao được.
Có điều, giờ phút này tâm trạng của Trần Mặc nhưng không có mấy đồng tình, đây thật sự không phải do hắn bạc bẽo hay lạnh lùng, mà là dù thế nào thì hắn cũng không thể quên được việc bản thân mình đang ở trong một thế giới nguy hiểm khắp nơi có lực lượng linh dị quấy phá.