"Chu Tuyết, em đừng rời khỏi anh... Nếu như em dám rời khỏi anh, anh, anh sẽ giết hắn ta, sau đó tìm chết!"
Tiếng gào thét cuồng loạn, trong chớp mắt lại biến thành âm thanh bình tĩnh lại hung ác đến mức cực đoan, giống như đang thì thào tự nhủ, rồi lại giống như lời nguyền rủa ác độc.
"Không, anh không thể trơ mắt nhìn gã đàn ông đó mang em đi được, anh không điên, anh biết bản thân mình nên làm cái gì."
Tới đây là ngừng, Trần Mặc tắt bút ghi âm đi, trong lòng tràn ngập nỗi kinh hãi.
Nếu không phải Chu Tuyết để chiếc bút ghi âm này lại, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được một bác sĩ Triệu với vẻ ngoài lịch thiệp lại giấu trong mình bộ mặt dữ tợn như thế.
Rất rõ ràng, Chu Tuyết thân là vợ hợp pháp lại bị Triệu Hòa Bình sử dụng bạo lực gia đình trong thời gian dài, mà một Chu Tuyết với bản tính hiền dịu cũng không lựa chọn phản kháng kịch liệt, cô lựa chọn yên lặng chịu đựng.
Vẫn chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng cho tới khi mình nổi điên mới thôi.
Khó trách trong bản ghi chép chẩn bệnh, trên người Chu Tuyết xuất hiện nhiều vết thương như vậy, thì ra là đều do Triệu Hòa Bình ngược đãi. Dương Tiểu Ngọc thân là y tá chung phòng, làm việc lâu ngày với nhau, những chuyện này đương nhiên không thể lừa được tai mắt của cô ta. Cho nên, cô ta mới có thể đưa cho Chu Tuyết một chiếc bút ghi âm như thế, phải ghi âm chuyện Chu Tuyết bị Triệu Hòa Bình bạo lực gia đình vào để sau này làm căn cứ chính xác.
Sự cố chấp mãnh liệt thế này, không nghi ngờ gì nữa, bị ngược đãi trong thời gian dài mới tạo thành bản tính yếu đuối của Chu Tuyết, bởi vì tuyệt vọng mà nhảy lầu tự sát!
Triệu Hòa Bình rất yêu Chu Tuyết, điều đó là không thể nghi ngờ. Sau khi Chu Tuyết tự sát, biểu hiện cực kỳ bi thương của hắn cũng không phải la giả dối. Chỉ là, điều này cũng là một loại tình cảm vặn vẹo!
Cho nên, chẳng lẽ là như vậy...
Triệu Hòa Bình vẫn lo sợ sẽ có một người cướp đi Chu Tuyết, chẳng lẽ đó chính là người chết trong câu chuyện này?
Lại có lẽ, cuộc phẫu thuật của Tề Đông Thăng thất bại cũng không phải do cái gọi là ngoài ý muốn, mà do Triệu Hòa Bình bị lòng đố kỵ quấy phá nên trăm phương ngàn kế mưu toan âm mưu!
Tên bác sĩ ma quỷ Triệu Hòa Bình này thật sự sẽ làm được tới tình trạng này sao?
Mượn danh nghĩa sự cố phẫu thuật để thực hiện kế hoạch giết người ác độc?!
Rõ ràng là biết được tất cả mọi chuyện nhưng lại không có cách nào nói ra, chỉ có thể mặc cho ác ma thao túng, bất đắc dĩ chấp nhận vận mệnh tử vong của mình. Cho nên, người chết mới có thể sinh ra oán niệm lớn như vậy, hóa thành lệ quỷ!
Không tốt....
Đột nhiên, một loại cảm giác đau đớn như kim đâm chui lên từ lòng bàn chân, bò lên dọc theo sống lưng của Trần Mặc, một loại cảm giác nguy hiểm cực đoan!
Nếu nói cái chết của Triệu Hòa Bình trong thế giới thật đúng là do lệ quỷ báo thù, như vậy thì bây giờ ở trong thế giới linh dị, ngay tại thời khắc mình phát hiện ra sự thật thì mục tiêu công kích số một của lệ quỷ rõ ràng sẽ là chính bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Trần Mặc tức khắc đứng vụt dậy, xoay người chạy ra ngoài cửa. Cùng lúc đó, một trận bước chân rõ ràng đột nhiên vang lên đằng sau hắn.
Một luồng sương mù màu xám trào ra từ trong cửa phòng ngủ, cuồn cuộn ập tới!
Trong hành lang, ánh đèn lúc sáng lúc tối, cho thấy lực lượng linh dị lại tập kích một lần nữa, Trần Mặc không lựa chọn đi thang máy mà quay đầu phóng thẳng xuống dưới lầu, sương mù màu xám quay cuồng ập về hướng hắn không bỏ.
Trên cầu thang, Trần Mặc một đường chạy nghiêng ngả lảo đảo, tốc độ chạy trốn đã tăng lên tới cực hạn, nhưng sương mù cuồn cuộn phía sau và tiếng vang lộp cộp lộp cộp trong sương mù vẫn càng ngày càng gần, một hơi thở buốt giá tới cực điểm dường như đã sắp chạm tới tấm lưng hắn....
"A a a a a a ------!"