• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đó hắn vẫn nghĩ là, chỉ cần bản thân mình không ra khỏi căn chung cư này, nữ quỷ sẽ không thể công kích mình. Nhưng tình hình hiện tại xem ra, chuyện cũng không phải như vậy.

Cấm chế của nhà trọ đối với nữ quỷ, dường như chỉ là giảm xóc tạm thời, để cho hắn có thời gian tìm kiếm manh mối. Hiện giờ gợi ý mới đã xuất hiện, nguy hiểm cũng theo đó mà ập tới.

Đây chính là motip của truyện ma.

Không chút do dự để quyển nhật ký lại, ngay lúc Trần Mặc xoay người chuẩn bị chạy trối chết, một luồng gió lạnh gào thét mà qua. Phịch một tiếng, khép cửa phòng lại!

"Tiên sư nhà nó, đây là muốn chơi chết ta sao?"

Nữ quỷ dùng tư thế giống con nhện bò tới đây, Trần Mặc trốn tránh không kịp. Một cơn đau đớn sắc nhọn ập tới, nháy mắt truyền tới từ sau lưng.

"A..."

Cảm giác đau nhức khiến Trần Mặc hít một hơi thật dài. Ngay sau đó, lại là một loại cảm giác lạnh như băng...

Hắn gần như có thể cảm giác được móng tay lạnh như băng của cô ta đang dán vào lưng mình. Có lẽ ngay sau đó thôi, sẽ hung hăng chọc ra một cái lỗ máu trên người hắn.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, ánh mắt Trần Mặc đảo qua, tức khắc chú ý tới ngay rìa bên phải của mình thế mà lại còn có một cánh cửa phòng khác.

Ầm một tiếng, cửa phòng bị va chạm. Trước mắt Trần Mặc thình lình xuất hiện một căn phòng tắm đầy máu. Có điều, quan trọng là khi tới gần vách tường gần bồn tắm, không biết tại sao nó lại sụp xuống, để lộ ra một cái hang động rất lớn.

Chuyện linh dị chính là chuyện linh dị, vì thúc đẩy nội dung vở kịch phát triển, dạng việc là gì cũng có thể xảy ra. Tuy rằng không biết con đường này thông đến nơi đâu, Trần Mặc vẫn đành cắn chặt răng, cong lưng như con mèo nhỏ chui vào trong động!

Ở sau lưng truyền đến tiếng gào thảm thiết của nữ quỷ, nhìn cái dạng này là rõ ràng không thể chui vào trong động nhỏ hẹp rồi.

Trần Mặc thở dài nhẹ nhõm một hơi, men theo bức tường trong hang động bò một thời gian, cuối cùng cũng đụng tới cuối đường.

Chui ra khỏi đường hầm quỷ dị đó, Trần Mặc đứng dậy, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chung quanh, đối diện với vách tường đằng trường, con số "B5" đập thẳng vào mắt hắn.

Con đường từ trong căn phòng ở tầng B2 thế nhưng lại nối liền với tầng B5. Thế giới vặn vẹo này quả nhiên không thể dùng logic bình thường để tưởng tượng được mà.

Nữ quỷ tên là Hà Nhã Điềm kia dường như tạm thời bị ném ở tầng B2. Nếu như nói đây là may mắn, Trần Mặc lại cho rằng đây là chi tiết cần phải có của cốt truyện, mà khoảng thời gian này chính là để cho hắn tiếp tục tìm kiếm manh mối, là cơ hội để giải quyết sự kiện thần bí này!

Cảm nhận được bản thân đang từng bước từng bước nắm giữ được quy tắc của câu chuyện, Trần Mặc đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên người. Phát hiện hành lang sâu hun hút trước mặt cũng có một cánh cửa hơi hé ánh sáng.

Không có gì đặc biệt thì đây lại là một gợi ý.

Theo tình huống vừa rồi để suy đoán, sau khi kích phát manh mối, rất có thể sẽ có nguy hiểm ập tới. Nếu như theo cách nói này, nếu cố tình không kích phát nội dung vở kịch, có phải có thể tránh được sự xuất hiện có nữ quỷ hay không?

Có lẽ, mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Một câu truyện ma khủng bố đủ tư cách sẽ không xuất hiện lỗ hổng rõ ràng như thế, lý trú của Trần Mặc càng nghiêng về suy nghĩ rằng, cứ cách một khoảng thời gian nhất định, con lệ quỷ khủng bố kia nhất định có thể "đổi mới" lực lượng quái ác của mình trong không gian này, tự có năng lực chạy tới nơi hắn đang ở.

Cuối cùng, Trần Mặc vẫn đi đến trước cửa phòng có ánh đèn sáng. Nhưng mà lần này, ngay lúc hắn đang chuẩn bị dán lỗ tai lên cánh cửa, lại đột nhiên phát hiện ở giữa cửa phòng thế mà lại có một cái mắt mèo.

Bình thường, cửa phòng của mỗi căn chung cư được trang bị mắt mèo đều là vị để người trong nhà có thể nhìn được tình huống bên ngoài. Nhưng chiếc mắt mèo trên cửa phòng này lại cố tình được gắn ngược, có lẽ là để người bên ngoài có thể rình coi được tình huống trong phòng.

Trần Mặc cũng không quan tâm nhiều như vậy, bước thẳng lên trước nhìn vào trong.

Máu.

Một lượng máu tươi rất lớn nhuộm đỏ cả căn phòng!

Một thi thể nát tươm đang nằm ở giữa căn phòng, mà bóng dáng của một người đàn ông đang đưa lưng về phía cửa, gã ta cầm một chiếc búa trong tay, cơ thể run lên bần bật.

"Chớ có trách anh lòng dạ độc ác, muốn trách thì trách em không biết sống chết, dây dưa không bỏ!"

"Còn có con đàn bà Tống Thiến kia, hết thảy những thứ này đều là cô ta ép anh!"

"Đều đã tới loại tình huống thế này, sao anh có thể buông tha được. Em biết không, anh cần tiền, rất nhiều rất nhiều tiền. Tống Thiến có thể cho anh những thứ này. Có số tiền này, anh có thể khởi nghiệp, sau đó, chúng ta vẫn có thể tiếp tục ở cùng với nhau!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK