"Không biết." Trong bóng tối mờ mờ có thể nhìn thấy lão Trương lắc đầu: "Ác linh, lệ quỷ, tóm lại là hóa thân của lực lượng linh dị trong câu chuyện, là thứ có thể giết chết chúng ta trong nháy mắt."
"Sao ông biết trốn vào nhà xác là có thể tránh được sự đuổi giết của nó?"
"Chỉ là một phỏng đoán thôi, lệ quỷ lần theo dấu vết để giết người, có lẽ là bởi vì nó có thể cảm nhận được sinh khí của chúng ta, trong nhà xác này toàn là thi thể, tràn ngập tử khí. Lúc lực lượng linh dị công kích, tôi đã nghĩ tới rồi, có lẽ có thể dùng tử khí trong này để che giấu sinh khí của người chết, tránh được lệ quỷ theo dõi."
Trần Mặc suy nghĩ một chút, có lẽ mạch suy nghĩ này cũng đúng, cũng may mắn mình còn láng máng nghĩ được tới tầng này, cho nên mới không lựa chọn đi vào phòng trực ban sáng sủa, ngược lại trốn vào trong phòng xác u ám.
Mà lão Trương, rõ ràng là đã nhận thức được điểm này từ sớm hơn mình.
Lời tuy nói như vậy, nhưng hai người vẫn ở lại đây hơn mười phút, mãi đến khi xác định bên ngoài hoàn toàn khôi phục sự yên tĩnh mới cẩn thận rời khỏi nơi đang ẩn náu.
Lão Trương lau mồ hôi trên trán: "Nghe thấy tiếng bước chân không? Cái con lệ quỷ đuổi giết chúng ta dó, chỉ sợ chính là thi thể chạy ra khỏi nhà xác đêm hôm qua. Hơn nữa, xem ra câu chuyện đã dưa ra manh mối trung tâm, bằng không cũng sẽ không khua chiêng gõ trống như thế, để quỷ hồn hiện thân giết người."
Trần Mặc gật gật đầu. Sau đó, hắn cũng nói chuyện cô y tá Dương Tiểu Ngọc rất có khả năng cũng là người tham gia và những manh mối đối phương lưu lại cho lão Trương.
"Tề Đông Thăng và Chu Tuyết, hai người đó đều có mối quan hệ mật thiết với Triệu Hòa Bình, tình huống của Tề Đông Thăng thì chúng ta đã nắm rõ gần như đủ, mà Chu Tuyết này lại mơ màng chẳng biết gì. Hơn nữa chớ có quên cái chết của Dương Tiểu Ngọc và lần tập kích này của lực lượng linh dị cũng là xảy ra sau khi chúng ta tiếp xúc với Chu Tuyết. Điều này nói rõ, ít nhất cô ta cũng có thê là một nhân vật quan trọng trong câu chuyện này."
"Chu Tuyết này rốt cuộc có thân phận gì, có quan hệ gì với Tề Đông Thăng và Triệu Hòa Bình, tất yếu phải làm trọng điều tra một phen. "
Trần Mặc gật gật đầu, lão Trương đưa ra điều này cũng chính là câu hỏi trong lòng hắn.
"Chỉ tiếc, ta không phải Triệu Hòa Bình thật."
Bởi vì cũng không phải là Triệu Hòa Bình thạt, chỉ là mượn thân phận của đối phương trong câu chuyện này, cho nên trong đầu của Trần Mặc không có bất cứ trí nhớ gì của Triệu Hòa Bình. Nghĩ đến cũng phải, có lẽ đây là do câu chuyện gia tăng độ khó cho những người tham gia là bọn ọ.
Nếu lực lượng linh dị đã biến mất hai người cũng không nói chuyện quá lâu. Sau khi lão Trương trở về phòng trực ban, Trần Mặc cũng rời khỏi tầng một âm. Theo cửa thang máy mở ra, cảnh tượng trước mặt hắn lần thứ hai lại rộn ràng ầm ĩ trở lại, thật giống như tất cả những gì vừa xảy ra đều chỉ là ảo giác của hắn vậy.
Lúc Trần Mặc nhìn thấy đám người đang lui tới ngẩn hết cả ra, phía sau hắn lại vang lên một giọng nói: "Bác sĩ Triệu! Bác sĩ Triệu!"
Trần Mặc quay đầu, trông thấy là một y tá nhỏ, vẻ mặt rất sốt ruột: "Bác sĩ Triệu, anh di đâu vậy, viện trưởng vừa tìm anh đó."
"Viện trưởng Tần? Tìm tôi?"
Y tá gật đầu như gà con mổ thóc: "Đúng vậy, ngài mau đi đi."
Trần Mặc gật gật đầu, trong lòng lại đang suy đoán. Có lẽ, lúc này lại phát động tình tiết mới?
Đi vào văn phòng viện trưởng, Trần Mặc mới phát hiện mình suy nghĩ nhiều quá. Chỉ là bởi vì sáng hôm nay viện trưởng Tần bảo mình di tìm lão Trương ở nhà xác nghe ngóng tình huống, lúc này muốn biết câu trả lời của đối phương mà thôi.
Mà Trần Mặc, đương nhiên hắn cũng không thể mang loại lợi nói vô căn cứ như "xác chết vùng dậy" ra được. chỉ mói lúc lão Trương trực ban uống hai hớp rượu nên ngủ mê man mất, cũng không biết đêm hôm dó xảy ra cái gì.
"Người này, đúng thực là chểnh mảng công việc!" Nghe xong câu trả lời của Trần Mặc, rõ ràng là viện trưởng Tần tức giận không vừa, đang muốn phát tác, nhưng có lẽ lại nghĩ tới lão Trương là do Triệu Hòa Bình giới thiệu, bèn ấm ức kiềm chế cơn tức.
Nhắn nhủ xong câu trả lời, Trần Mặc đang chuẩn bị đứng dậy rời đi. Không ngờ vừa mới ngẩng đầu lại đối diện với vẻ mặt muốn nói lại thôi của viện trưởng Tần.
Trong lòng Trần Mặc hơi động: "Viện trưởng, còn có việc gì sao?"
"Thật ra... Aiz...."
Viện trưởng Tần còn không có mở miệng, tiếng thở dài đã ra trước: "Bác sĩ Triệu, bây giờ gần đây bệnh viện của chúng ta thiếu người quá, cũng là làm khó cậu."
Lời này của viện trưởng Tần ro ràng là có hàm ý khác.
Một khi đã như thế, Trần Mặc cũng không vội rời khỏi, hắn dứt khoát ngồi xuống một lần nữa: "Viện trưởng, có lời gì thì cứ việc nói thẳng đi."