• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa sổ đóng chặt, căn phòng trông có vẻ âm u. Dường như nơi đây vẫn còn hơi thở cuộc sống của hai người, nhìn qua cũng không có nơi nào quá đặc biệt cần phải chú ý.

Nhưng sau khi Trần Mặc lại quan sát cẩn thận thêm một phen, hắn lại phát hiện một vài vết bẩn màu đen to bằng móng tay ở trên rèm cửa sổ

Không chỉ có trên rèm cửa, sau khi đẩy ghế sô pha ra, Trần Mặc cũng phát hiện những dấu vết màu đen giống hệt ở trên mặt đất, trông có vẻ giống như là do quá lười dọn dẹp nên bị giấu dưới ghế sô pha.

Trần Mặc đưa tay ra sờ sờ, khô khô dính dính, có chút giống vết máu khô.

Đến tột cùng đã có thứ gì xảy ra trong ngôi nhà này đây?

Trần Mặc tiếp tục tìm kiếm khắp căn nhà, không buông tha bất kì một chỗ nào. Quả nhiên, hắn tìm được một vật phẩm quen thuộc trong ngăn kéo tủ quần áo.

Thoạt nhìn trông khá giống một cây bút máy, nhưng ở giữa lại có một màn hình nhỏ và hai nút bấm. Thân là một phóng viên, đương nhiên Trần Mặc rất quen thuộc với thứ đồ này.

Đây là một chiếc bút ghi âm.

Trong ngăn kéo toàn là quần áo của cả nam lẫn nữ, rất rõ ràng cái bút ghi âm này là do Chu Tuyết trộm giấu vào đây, nhưng vì cái gì Chu Tuyết lại muốn giấu một chiếc bút ghi âm trong chính căn nhà của mình, cô ta muốn ghi lại thứ gì?

Một trận âm thanh sột soạt phát ra từ cây bút, ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc cất lên.

"Chu Tuyết, cô không định cứ tiếp tục chịu đựng như thế này chứ?"

Đây là... Giọng nói của Dương Tiểu Ngọc.

Trần Mặc bắt đầu cảm thấy khó hiểu, nhưng suy đi nghĩ lại thì Dương Tiểu Ngọc và Chu Tuyết ùng là y tá cùng khoa, nên việc quen biết và giao tiếp với nhau cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.

Việc khiến hắn thật sự cảm thấy khác thường chính là giọng điệu của Dương Tiểu Ngọc lúc này hoàn toàn khác với cái loại giọng điệu lả lơi khi mình và cô ta nói chuyện trong văn phòng.

Cho nên... Chắc hẳn là suy đoán của mình cũng không sai, Dương Tiểu Ngọc này chính xác là một người tham gia vào câu chuyện.

Trong bút ghi âm, cuộc đối thoại vẫn tiếp tục, nhưng phần lớn thời gian đều là Dương Tiểu Ngọc đang nói chuyện.

"Không cho phép cô tiếp xúc với người bệnh, không cho cô đi làm, thậm chí trong thời gian làm việc còn ngang nhiên tới phòng bệnh giám sát cô! Triệu Hòa Bình đó không phải là yêu cô, đó là dục vọng chiếm hữu của anh ta!"

"Chu Tuyết à, lần này cô cũng không thể tiếp tục mềm lòng được đâu, nếu Triệu Hòa Bình còn tiếp tục làm như thế với cô, cô cứ giấu bút ghi âm ở bên cạnh, thu hết những lời hắn nói và việc hắn làm vào. Đến lúc đó, tất cả những thứ này đều là bằng chứng!"

"Triệu Hòa Bình người này chính là một người điên! Nếu như tiếp tục ngu ngốc ở lại bên cạnh anh ta thì cô sẽ chết đó!"

Đoạn ghi âm đầu tiên tới đó là kết thúc, Trần Mặc nhìn nhìn, phát hiện phía sau vẫn còn hai đoạn, bèn ấn xuống nghe tiếp.

Đoạn ghi âm thứ hai vừa vang lên, Trần Mặc đã nghe thấy một giọng nói rất lớn, là tiếng gào giận dữ của đàn ông.

"Chu Tuyết! Tôi biết ngay cô không phải hạng đàn bà yên phận mà! Đừng để cho tôi biết cô giấu diếm gì sau lưng tôi, con mẹ nó tôi nghe được các cô nói chuyện trong phòng bệnh rồi!"

"Tôi đối xử với cô tốt như vậy, cô thế nhưng lại muốn rời khỏi tôi, cũng dám rời khỏi tôi!"

"Cô muốn chết à!"

Cộp! Một tiếng vật nặng đập xuống, tiếng gào thét nặng nề của người đàn ông trộn với tiếng khóc lóc cầu xin yếu đuối của người phụ nữ, giằng co tới hơn mười phút.

Mà đoạn ghi âm cuối cùng, giọng nói của người đàn ông lại bình tĩnh một cách thần kỳ.

"Chu Tuyết, anh sai rồi.... Anh không cố ý, anh không cố tình làm em bị thương, anh chỉ là quá yêu em, không muốn người khác cướp em đi khỏi vòng tay anh! Em phải tin tưởng anh...."

"Chu Tuyết, em tha thứ cho anh được không, anh yêu em như vậy mà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK