Trần Mặc điên cuồng hét lên một tiếng, chạy ra khỏi hành lang, nhưng mà khu chung cư trước mắt lại tối sầm xuống chỉ trong một lát ngắn ngủi. Trên bầu trời, mặt trăng màu máu tản ra ánh sáng yêu dị, bốn phương tám hướng trong chung cư đã không còn bất kỳ bóng dáng nào, chỉ có cây cối rậm rạp, giống như có những bóng ma đang vất vưởng trong gió lạnh.
Lộp cộp lộp cộp, tiếng bước chân kinh khủng vẫn vang vọng rõ ràng quanh quẩn bên tai hắn. Trần Mặc quay đầu lại, nhìn thấy một đống khu nhà lầu xung quanh cũng là một mảng tối đen, không nhìn thấy bất kì một ngọn đèn nào.
Không còn gì nghi ngờ nữa, cũng giống với lần trước vậy, lực lượng linh dị đang không ngừng tăng mạnh chung quanh hắn, trong cái thế giới này.
Cùng lúc đó, một luồng sương mù màu xám tuôn ra theo sau bước chân Trần Mặc, trong luồng sương mù đang quay cuồng có vô số bàn tay trách bệch vươn ra, chộp về hướng Trần Mặc.
Bởi vì vận động mạnh trong thời gian dài, lồng ngực đau đớn không thôi, Trần Mặc chỉ có thể cắn răng, tiếp tục chạy như điên tới hướng cửa của tiểu khu chung cư.
Lộp cộp, lộp cộp, tiếng bước chân chạy trốn trộn lẫn với tiếng vang từ đằng sau, cho dù không quay đầu lại thì Trần Mặc cũng có thể cảm nhận được lệ quỷ đang ép sát từng bước từng bước một.
Nhưng trái tim kinh hoảng và thân thể đau nhức đều đang nhắc nhở Trần Mặc rằng hắn sắp không chống đỡ được nữa, chỉ khoảng vài phút nữa thôi.
Trong tầm mắt mơ hồ phía trước, rốt cuộc dã xuất hiện cửa lớn của khu chung cư. Trong căn phòng bảo vệ ở bên cạnh vẫn còn ngọn đèn mờ nhạt đang phát sáng, bình tĩnh đến mức dường như không nằm trong với thế giới này.
Trần Mặc dùng hết sức lực để chạy, đến mức cảm thấy trái tim sắp vỡ vụn, nhưng tốc độ trên thân thể đã đạt tới cực hạn...
Một bàn tay trắng bệch trong số đó đã túm được lưng hắn.
Nhưng vào lúc này, cửa lớn của khu chung cư đột nhiên sáng lên, ánh sáng chói mắt đâm xuyên qua màn đêm đặc quánh, trong ánh sáng rực rỡ đó có một bóng người đẩy cửa lớn ra, bắt được Trần Mặc.
Cùng lúc đó, Trần Mặc cũng nhìn thấy rõ, đúng là lão Trương đang cưỡi một cái moto vọt vào cửa lớn.
Mà trong tay lão Trương vẫn đang cầm một cái đèn pin. Đúng vậy, chính là chiếc đèn pin mà Trần Mặc nhìn thấy khi hắn gặp lão Trương ở nhà xác vào ngày đầu tiên.
Nhưng mà giờ này khắc này, chỉ một chiếc đèn pin này cũng bùng lên ánh sáng kỳ dị, xuyên qua hắc ám mù mịt trước mặt!
Bị ánh sáng của đèn pin chiếu vào, một đám sương mù màu xám đang quay cuồng cùng với bàn tay đang vươn ra từ trong sương mù lại giống như bị thiêu đốt, đột ngột rút về từ sau lưng Trần Mặc.
Cùng lúc đó, màn đêm đặc quánh dường như đã biến thành thực chất cũng nhanh chóng biến mất khỏi xung quanh, cơn gió lạnh giận dữ dần yên tĩnh lại, bóng cây không còn nhảy múa. Mà phòng trực ban không một bóng người chẳng biết từ lúc nào lại dã xuất hiện bóng dáng của nhân viên trực ban.
m thanh bình tĩnh của lão Trương xuyên thấu qua tiếng xe ầm ĩ truyền tới bên tai hắn.
"Bác sĩ Triệu, không có việc gì chứ?"
"Tôi không sao." Trần Mặc có chút hoảng hồn chưa kịp ổn định lại mà đưa tay lên lau trán, ánh mắt của hắn không tự giác được rơi vào chiếc đèn pin mà lão Trương cầm.
Cái đèn pin nhìn có vẻ cũ kỹ tầm thường nhưng lại có một loại năng lực xua đuổi lực lượng linh dị tập kích, rõ ràng cũng là một vật phẩm bất phàm.
Khó trách được bất cứ lúc nào lão Trương cũng nắm nó trong tay, bây giờ Trần Mặc mới hiểu được.
"Ban nãy là....?"
"Cậu nói cái này à?" Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Trần Mặc, lão Trương cũng không che giấu, nâng tay quơ quơ đèn pin trước mặt Trần Mặc: "Đồ vật như thế này, là chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ trong câu chuyện thì sẽ có xác suát nhận được. Không dối gạt cậu, chiếc đèn pin này là tôi nhận được trong một câu chuyện lúc trước."