Chương 1: Hành khách đêm mưa
Mở cửa xe, khởi động ô tô, cả quá trình trơn tru thuần thục. Xe taxi chậm rãi rời xa căn nhà cũ bỏ hoang, Trần Mặc mới thở ra một hơi thật dài, trái tim đang hoảng sợ dần bình tĩnh lại. Lúc này, đài phát thanh đang rè rè bắt được tín hiệu, MC là một cô gái, giọng nữ nhẹ nhàng tự thuật lời dạo đầu.
"Bạn đã từng nghe nói về hồ ly báo ơn chưa?"
"Một con hồ ly vô cùng đói bụng, vì muốn trộm đồ ăn mà sảy chân rơi vào ang nước, sau khi bị người bảo vệ rừng phát hiện, không chỉ không trừng phạt, ngược lại còn đưa cho nó một miếng thịt, thả nó về với rừng.
Cũng từ lúc đó trở đi, hồ ly luôn luôn chạy đến căn nhà nhỏ của người bảo vệ rừng, dâng ếch và chim sẻ đến. Đây chính là truyện cổ tích về hồ ly báo ơn được lưu truyền trong dân gian."
"Có hồ ly báo ơn, cũng có lệ quỷ báo thù, đối với những linh hồn mang trong mình đầy oán hận, tử vong chưa phải là kết thúc."
"Đây là quái đàm radio (radio bàn về những câu chuyện ma quái), tôi là MC kể chuyện ma lúc nửa đêm."
"Đêm nay, radio sẽ mang đến cho khán thính giả một câu chuyện có thật về lệ quỷ báo thù, mời mọi người tắt đèn, dựng tai, cùng nhau cảm nhận khủng bố một cách chính diện nào."
Mới vừa trải qua việc như thế, Trần Mặc nào dám nghe loại chương trình này nữa, đang định đổi kênh, đột nhiên cơ thể hắn cứng đờ.
Hắn, Trần Mặc - một người chưa từng vừa nghe radio vừa lái xe vào ban đêm, vậy hắn mở ra cái kênh quái đàm radio này vào lúc nào?
Một tia sấm sét chớp qua, chiếu sáng hết thảy, dựa theo ánh sáng mờ mờ, Trần Mặc đột nhiên nhìn thấy ghế sau xe qua tấm gương chiếu hậu, không biết từ khi nào trên đó đã nhiều hơn một vị hành khách nam sắc mặt tái nhợt đang nhắm mắt nghỉ ngơi, yên tĩnh đến mức không khác gì người chết.
Trong radio, âm thanh dịu dàng của MC đang thủ thỉ bên tai hắn, chìm trong bóng đêm: "Chương trình đầu tiên của ngày hôm nay, chúng ta sẽ nghe lời nhắn nhủ của một cô gái, cô ấy muốn nhắn nhủ với nửa kia của mình rằng --- Cho dù anh đã giết chết em, từ bỏ em, nhưng em vẫn sẽ không rời đi..."
Trần Mặc vừa lái xe vừa để ý vị khách hàng ở sau xe.
Lúc này, người đàn ông kia đã mở mắt, dường như cũng có phần nào ngờ vực với nội dung trong radio.
"Em sẽ tìm được anh một lần nữa, em có thể lần theo hơi thở của anh... Đến đây đi, đừng trốn, chúng ta cùng về nhà nào...."
Trong radio, âm thanh của MC càng ngày càng lạnh, từng chữ từng chữ của cô ta như kéo người nghe đến khung cảnh khi ấy, dung nhập vào cơ thể của người phụ nữ trong câu chuyện.
"Đêm khuya thế này rồi, nghe cái loại radio gì vậy?" Người đàn ông ngồi sau xe mở miệng, trong giọng nói run rẩy lại mang theo sự kiềm nén, để lộ ra sự hung ác khó mà che giấu.
"Đưa tôi ra ngoại ô thành phố, không thiếu tiền cho anh đâu."
"Còn có, đừng hỏi nhiều."
Thì ra là người sao.... Trần Mặc cũng thoáng yên lòng, chắc là thừa dịp mình đi vào trong căn nhà kia trộm lên xe.
Có điều, vì sao người này lại xuất hiện tại hiện trường gây án quỷ quái như thế.
Còn có lời nhắn nhủ trong radio, sao nghe như thế nào cũng khiến hắn có loại cảm giác kỳ quái.
Trần Mặc đưa tay xoay tròn nút chuyển kênh, nhưng âm thanh trong radio lại đột nhiên vang dội một cách quỷ dị.
"Tiên sinh tài xế thân mến, cảm ơn ngài đây đã giúp tôi tìm được tình yêu của đời mình!"
Đồng tử của Trần Mặc co lại, da đầu run lên từng hồi, đây có thể là trùng hợp sao?
Hắn ngẩng đầu lên nhìn gương chiếu hậu, đã nhìn thấy sau lưng người đàn ông ngồi đó, cái nơi đang ra nên là đệm dựa, giờ đây lại chất đầy hài cốt trong căn nhà hoang vừa nãy.
Dường như gã ta còn chưa kịp ý thức được, vươn đầu lưỡi liếm môi dưới.
Không còn gì nghi ngờ nữa, vị khách trước mắt hắn chắc chắn có mối liên hệ chặt chẽ với vụ án tàn khốc trong căn nhà hoang, nhưng đống thịt vụn này là đang xảy ra chuyện gì....
Hơn nữa, trong đống xương cốt hình như còn thiếu cái gì đó...
Trần Mặc cuống quýt hồi tưởng, dưới chân lại đụng phải cái gì đó hình tròn đang lăn, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua.
Trong nháy mắt đó, da đầu đang run lên như muốn phát nổ, đây không phải là cái đầu của người phụ nữ trong căn nhà hoang kia sao? Ngay lúc này cái đầu đó đang lăn lông lốc đến bên chân mình, nụ cười quỷ dị đó trước sau vẫn như một.
"A a a a a a a-----!"
Cùng lúc đó, vị khách ngồi ở ghế sau xe dường như đã phát hiện ra thứ đáng sợ xung quanh gã, phát ra một tiếng hét hoảng sợ.
Trong tiếng thét chói tai điên cuồng của người đàn ông, Trần Mặc đạp một cước xuống phanh xe.
Nhưng mà hắn đã quên mất, trong cơn mưa tầm tã này, ô tô vẫn luôn chạy với tốc độ cao, phanh xe đột ngột như thế gây ra âm thanh ma xát chói tai trên khắp con đường, thân xe bị va đập vào nơi nào đó, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Trước khi mất ý thức, Trần Mặc láng máng nghe được một giọng nói vang lên trong đầu mình.
"Tài xế xe taxi bị cuốn vào sự kiện thần quái, có thể chạy thoát khỏi câu chuyện có thật khủng bố hay không?"
"Câu chuyện đêm nay, thật đáng làm cho chúng ta mỏi mắt mong chờ."