Trần Mặc cảm nhận được rất rõ ràng, một loại cảm giác déjà vu mãnh liệt!
Từ phía sau lưng hắn, một cục màu đen chậm rãi đứng thẳng lên trong bóng đêm.
Đây là một người phụ nữ mặc nguyên màu đỏ, tóc đen phất phơ trước mặt, tứ chi buông thõng. Vẻ mặt ả mang theo sự âm lãnh mà ác độc, đang chậm rãi quay đầu nhìn thẳng vào Trần Mặc.
Đây không phải Hà Nhã Điềm trước đó. Trong câu chuyện này, lại có thểm một con nữ quỷ.
"Mẹ nó, xem ra mình đoán không sai...."
Trong thế giới quái quỷ này, quả nhiên tồn tại hai con quỷ!
Ngay từ khi bắt đầu, lúc oán linh Hà Nhã Điềm biến thành lệ quỷ, đó hoàn toàn không phải là sự tồn tại mà nhân loại có thể chống lại được.
Sau khi biết được nỗi hận mãnh liệt mà Hà Nhã Điềm dành cho Tống Thiến, Trần Mặc đã đoán được gợi ý lần này là chiếc điện thoại di động đó, và phỏng đoán được phần kết của câu chuyện.
Cũng chính là, dùng quỷ để đối phó với quỷ.
Thật ra, dựa theo diến biến của cốt truyện thì việc dẫn dắt con quỷ thứ hai dường như cũng không khó khăn. Nhưng lúc này, khi hắn thật sự triệu hồi con lệ quỷ thứ hai tới thì cái loại sợ hãi và cảm giác áp bách mãnh liệt đó vẫn khiến toàn thân sinh ra một loại cảm giác run rẩy.
Vừa mới bước chân ra, khi nãy còn là hành lang tối thui, lớp sơn của những bức tường xung quanh bóc ra từng mảng từng mảng. Nhưng ngay trong nháy mắt đã chuyển thành cảnh tượng khác.
Vách tường, sàn nhà, khắp nơi đều loang lổ vết máu, mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi, ngọn đèn hai bên hành lang lúc sáng lúc tối, chiếu rọi ra cảnh tượng như âm phủ bên trong!
Cùng lúc đó, thế giới bên ngoài lại đổ xuống một cơn mưa tầm tã.
Giọt mưa đỏ tươi, như bể máu người!
Lực lượng thần quái xung quanh đang không ngừng tăng lên, giống như muốn nói rằng câu chuyện đang bước vào hồi cao trào!
Phía sau hắn, ánh đèn trong hành lang đang không ngừng nhấy nháy.
Nếu như giờ phút này Trần Mặc quay đầu lại thì lập tức sẽ phát hiện ra hồng y nữ quỷ đang phiêu đang trong không trung. Cô ta đang lặng yên không một tiếng động rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Ôm lấy lòng tin có chết cũng không quay đầu lại, Trần Mặc mau chóng xông lên tầng B5 mình vừa bỏ nữ quỷ lại.
Nhưng cũng rất xui xẻo phát hiện, con nữ quỷ vừa mới xuất hiện, giờ phút này lại quỷ dị chẳng biết đã biến đi đâu!
"CMN, đừng chơi xỏ như thế chứ!"
Hồng y ác linh sau lưng hắn cũng không phải là đang tiết kiệm nhiên liệu. Theo ngọn đèn chợt sáng chợt tối, khuôn mặt trắng bệch của ả ta kề sát bên mặt Trần Mặc!
Xong rồi...
Ngay tại thời điểm Trần Mặc cảm thấy tuyệt vọng, vô tình ngẩng đầu nhìn vào bên trong. Lại nhịn không được tuôn ra một câu chưi rtheef.
Thì ra là ở trong này!
Thì ra con lệ quỷ lúc trước đang bám lấy trần nhà, dùng ánh mắt hung tợn nhìn chăm chú vào mình.
Hít ---!
Cảm nhận được oán niệm của hồng y ác linh, con nữ quỷ đang treo ngược trên trần nhà đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai khiến người ta hoảng sợ. Ánh đèn chập chờn không dứt, ả ta vươn một đôi bàn tay trắng bệch, ngón tay bén nhọn chọc thẳng về phía hồng y ác linh!
Hồng y ác linh vốn đang tồn tại trong trạng thái trôi nổi. Ngay trong nháy mắt bị móng tay của nữ quỷ công kích, ả tả đột nhiên phát ra một tiếng gầm rú thê lương, phóng ra oán niệm kinh khủng của mình.
Thả oán hận và ác niệm của mình ra, hai con ác quỷ khủng bố cứ không ngừng phát ra từng tiếng từng tiến gào khóc thảm thiết, cứ như vậy lặp đi lặp lại trước mặt Trần Mặc, điên cuồng cắn xé nhau.
Những móng tay sắc nhọn của nữ quỷ treo ngược xé ra từng luồng khói đen trên cơ thể của hồng y nữ quý. Mà đi kèm với khói đen quấn quanh hồng y nữ quỷ, máu thịt trên người của nữ quỷ tri chu (con nhện á) cũng rơi xuống từng miếng từng miếng một.
Trước mặt hai con quỷ khủng bố này, Trần Mặc chỉ có thể cố hết sức ẩn giấu thân thể mình vào trong bóng tối. Cố gắng hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình.
Tuy rằng hai con lệ quỷ đang không ngừng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, nhưng thân hình lại từ từ trở nên trong suốt.
Cuối cùng, cả hai cùng phát ra một tiếng khóc đau đớn, kẻ thù không chết không ngừng cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Cùng lúc đó, một tiếng ding vang lên, giọng nói quen thuộc đó lại xuất hiện trong đầu Trần Mặc.
"Yêu nhiều thế nào thì oán hận điên cuồng thế đó, câu chuyện này khiến cho khán thính giả phải suy ngẫm và thổn thức thật lâu, thật lâu."
"Tiết mục hôm nay tới đây là hết, cảm ơn vị tân nhân này đêm nay đã giúp chúng ta được trải nghiệm nội dung vở kịch thật kích thích này. Chúng ta hãy cùng đón chờ, câu chuyện phấn khích tiếp theo..."
"Cốt truyện hoàn thành, câu chuyện tới đây là hết, kịch bản của câu chuyện được dàn dựng để giúp người mới