Phùng mập mạp là bạn của Trần Mặc, đừng thấy bình thường là một tên tài xế mập mạp trông có vẻ thô tục. Thật ra thì nhà cũ của cậu ta đã giải tỏa, được chính phủ chia cho tám căn hộ khác.
Con người ấy mà, một khi có tiền thì cuộc sống sẽ thư thả hơn, so ra lại nghĩ thoáng hơn người khác. Cho nên Phùng mập mạp làm một tài xế lái xe taxi, công việc rất thoải mái.
"Cậu dám khẳng định là không phải mình đang nằm mơ chứ?"
"Hoặc là, sinh ra ảo giác gì đó?"
Rõ ràng là Phùng mập mạp đã xem tin tức sáng hôm nay, giờ phút này anh ta đang dùng ánh mắt hoài nghi để đánh giá Trần Mặc: "Tôi nói mà, đang yên đang lành lại đi viết truyện ma cái gì, mau thu tay lại thì chúng ta còn có thể làm bạn bè."
Trần Mặc đảo cặp mặt trắng dã, cũng lười phải cãi cọ.
Hai người lại bàn trên tám dưới một lúc, nhìn Trần Mặc đày vẻ mệt mỏi không có tinh thần, mập mạp còn cho rằng đêm qua hắn không ngủ dủ, dăn dò vài câu về nhà nghỉ ngơi tốt rồi lập túc đứng dậy chuẩn bị tính tiền.
Đún lúc này, điện thoại di động của Trần Mặc đột nhiên vang lên. Vừa lấy ra xem thử, là cuộc gọi từ lão Hà - một người làm chức nghiệp yêu sách.
Cái gọi là hức nghiệp yêu sách, chính là công việc cung cấp manh mối và tin tức cho truyền thông, là một tập thể dựa vào phí sinh hoạt đến từ việc chia sẻ tin tức, nghe ra thì có chút thần bí, thật ra không ít người trong số đó đều là những ông cụ và bà lão rảnh rỗi không có việc làm.
Sau khi tốt nghiệp đại học thì vào làm ở tòa soạn, trong cái nghề phóng viên này, Trần Mặc có thể coi là đã làm và trải nghiệm không ít thời gian. Nhưng vài năm nay, lượng tiêu thụ của ngành báo chí giảm mạnh, đi kèm với đó là tiền có được từ việc cung cấp thông tin của những người làm chức nghiệp yêu sách cũng giảm dần, còn lão Hà lại không mấy lư tâm, làm không biết mệt.
Nhìn thấy là cuộc gọi của lão Hà, Trần Mặc cũng không nghĩ nhiều, lập tức ấn xuống nút nghe máy. Chỉ là nghe dược một lúc, biểu cảm trên mặt lại chuyển dần sang vẻ kì lạ.
Căn cứ vào thông tin mà lão Hà cung cấp thì vào sáng sớm hôm nay, trước cổng bệnh viện nhân dân số 7 đã xảy ra một vụ náo loạn rất lớn, kéo theo không ít người dân đứng vây xem và đăng tải rộng rãi khắp các mạng xã hội, hiện đã được lan truyền ầm ỹ trên mạng.
Hiện na, việc thiếu sự tin tưởng vào các bác sĩ và náo loạn trước cổng bệnh viện như thế này thật ra không thể coi là tin tức gì lớn. Vốn dĩ lí do khiến vụ việc gây ra ảnh hưởng lớn như vậy là bởi vì cuộc náo loạn lần này có điểm không dược bình thường, nguyên nhân không phải là do cãi vã trong việc chữa bệnh. Mà là vì cái bệnh viện này, thế mà lại làm mất một thi thể của bệnh nhân đã khuất!
"Cậu nói xem có đáng trách hay không chứ." Trong điện thoại, giọng nói của lão Hà hiện rõ vẻ buồn bực: "Trong bệnh viện nhiều thiết bị theo dõi như vậy, sao mà nói mất là mất ngay được? Hơn nữa, cho dù có kẻ cắp thì ăn trộm một cái xác chết có tác dụng gì!"
"Sao thế, có nhiệm vụ à?"
Mập mạp thanh toán xong, quay lại thì trông thấy Trần Mặc nhận điện thoại xong vội vàng đứng dậy, không khỏi bĩu môi: "Cái đơn vị nát kia của cậu, tiền thì không kiếm được mấy, ngược lại việc làm còn không ít."
"Được rồi được rồi, còn có việc, lần sau tôi mời." Trong lòng Trần Mặc không yên, giờ phút này cũng lười phải tranh luận với mập mạp.
Khoát tay làm động tác hẹn gặp lại, xoay người gọi một chiếc xe đi thẳng về phía bệnh viện.
Trên đường đi lại gặp đúng đoạn đường bị tắc, đi được một đoạn lại nghỉ, phải mất một giờ mới tới được bệnh viện nhân dân số 7. Trần Mặc vừa mới xuống xe, xa xa đã trông thấy trước cửa bệnh viện có một đám người đang vây xem, hiển nhiên là sự tình còn chưa được giải quyết ổn thỏa
Trần Mặc đẩy đám người ra đi về phía trước, tìm một gã nhân viên công tác, cho thấy mục đích tới của mình. Biểu tình của đối phương tức khắc cứng lại, rồi sau đó mới lấy điện thoại ra gọi một cuộc, dường như đã nhận dược sự cho phép, thế mới khách sáo gật gật ầu với Trần Mặc, dẫn hắn từ cửa nách vào trong bẹnh viện bị phong tỏa tầng tầng lớp lớp.
Bởi vì vụ náo loạn, giờ phút này trong sảnh lớn của bệnh viện cũng không có mấy người. Nhân viên công tác đó cũng không dừng lại ngay, mà tiếp tục dẫn Trần Mặc đi lên trên lầu, rồi đi thẳng vào văn phòng của viện trưởng.
"Muốn biết tình huống cụ thể vẫn nên tìm viện trưởng của chúng tôi nói chuyện thì hơn." Nhân viên công tác chà xát hai lòng bàn tay, cuối cùng bổ sung một câu: "Anh cũng thấy đấy, sự việc đã loạn thành thế này, cũng ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của bệnh viện chúng tôi...."
Thở dài một hơi, nhân viên công tác này vội vàng rời đi.