Trên người có vài vết xước, giờ phút này những thương tích đó nóng rát đau đớn.
Nhưng Trần Mặc không mấy để ý tới, hắn lấy di động ra trước, lập tức bấm gọi mấy dãy số.
Nhưng kết quả giống hệt như hắn dự đoán, không có một dãy số nào kết nối được.
"Tuy rằng rất khó tin tưởng... Nhưng cách giải thích duy nhất có lẽ là tôi thật sự đã bị kéo vào một thế giới thần quái. Nếu như không hoàn thành câu chuyện, chỉ sợ không thể rời khỏi nơi này."
"Mặc dù hiện tại nhìn thì tạm thời an toàn, nhưng những nguy cơ mà mình gặp phải, hắn là chưa được giải trừ."
Thì thào vài câu, Trần Mặc mới đứng dậy.
Nếu như gợi ý nhắc nhở hắn đi vào trong chung cư, như vậy thì có lẽ manh mối giải quyết câu đó hẳn là ở bên trong.
Tầng 1 của căn chung cư có tổng cộng mười hai phòng, hơn nữa còn được trang bị thang máy.
Trần Mặc tiện tay ấn vài cái, cửa thang máy kêu "đinh" một tiếng rồi mở ra, thế mà vẫn hoạt động.
Mặc dù thang máy còn vận hành, nhưng Trần Mặc cũng không định sử dụng.
Dù sao thì, trong phim kinh dị có không ít hành vi tự tìm chết đều là ở trong thang máy.
Tuy rằng không định sử dụng, có điều Trần Mặc vẫn phát hiện có một sự việc rất kỳ lạ.
Nhìn từ bên ngoài, độ cao của căn chung cư này phải trên mười tầng. Nhưng ở trong thang máy lại hoàn toàn không có nút đi lên, chỉ có tầng B1, B2, B3.... Mãi cho đến B100!
Nói cách khác là, cái thang máy này chỉ có thể di xuống dưới mặt đất.
Rời khỏi thang máy, Trần Mặc lại thử mở vài cánh cửa chung quanh. Đều không có ngoại lệ, tất cả đều không thể mở ra.
Việc này không khỏi làm hắn sinh ra một loại suy nghĩ kì quái. Từ khi hắn đi vào, nơi này thật giống như bên trong một thế giới trò chơi, trừ những cảnh tượng cần thiết có thể kích phát tình tiết của vở kịch ra thì những kiến trúc khác chẳng qua chỉ là "bối cảnh". Có hể nhìn thấy chúng, nhưng không có cách nào tác động vào.
Mà lý do chúng nó tòn tại, chính là để cho người đi vào cảm thấy đây là một thế giới chân thật.
Nếu đã không có ý định sử dụng thang máy, Trần Mặc lập tức mở đèn flash trên điện thoại ra, tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh, hắn tìm được cầu thang bộ của chung cư, nhưng thang bộ trươc mặt cũng giống với thang máy, chỉ có cầu thang kéo dài xuống phía dưới.
Kiến trúc cao hơn mười tầng nhìn từ bên ngoài dường như chỉ là vật trang trí.
Còn căn chung cư này nhìn thì như an toàn, thật ra lại lộ ra vô hạn quái dị!
"Con bà nó... Chỉ có thể kiên trì thôi..."
Rơi vào đường cùng, Trần Mặc cũng chỉ có thể dọc theo cầu thang, đi từng bước từng bước một xuống dưới, thật giống như nơi mà hắn sắp đi xuống cũng không phải là tầng hầm của căn chung cư, mà là là tầng thứ mười tám của địa ngục vậy.
Vừa đi xuống, vừa tự tường thuật lại câu chuyện hắn đã nghe được trong lời của nữ MC.
Trong câu chuyện này, thật ra còn có rất nhiều góc khuất.
Nữ quỷ kia có phải là con quỷ trèo ra từ trong rương hành lý của vị khách hàng kia không, rốt cuộc thì mối quan hệ giữa hung thủ và nạn nhân là như thế nào?
Có lẽ chìa khóa mở ra tất cả chính là vạch trần bí mật này.
Đứng trong tầng B2 của căn chung cư, Trần Mặc hít một hơi thật sâu, khóe miệng giật giật.
Rõ ràng là đã xuống tầng âm, nhưng từ khe hở của một căn phòng lại để lộ ra ánh sáng.
Đúng vậy, chính là ánh đèn mà hắn nhìn thấy lúc ở bên ngoài chung cư.
"CMN, truyện ma này thật không có logic."
Trần Mặc chậm rãi đi qua, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, phát hiện vẫn không thể mở ra như trước. Có điều, lúc hắn dán lỗ tai vào cửa phòng lại nghe được một vài âm thanh ồn ào thấp thoáng vang lên sau cửa phòng.
Tiếng giày qua lại lộc cộc, âm thanh nói chuyện, tiếng cười ha hả.
Vốn là những điều vô cùng biết thường, nhưng đặt trong hoàn cảnh thế này lại có vẻ vô cùng không bình thường.
Đang lúc Trần Mặc hạ quyết tâm, thử một lần xem có thể phá hỏng cửa phòng được hay không thì ngọn đèn bên trong lại chợt vụt tắt.
Cùng lúc đó, một tiếng cọt kẹt vang lên, giống như âm thanh có thứ gì mở ra vậy.
Cơ thể Trần Mặc tức khắc cứng đờ.
Truyện ma này, sẽ không đến mức cái gì mà mở cửa giết người chứ...
Lại đẩy tay nắm cửa một lần nữa, quả nhiên cửa phòng đã mở khóa, một loại mùi vị ẩm mốc phả thẳng vào mặt.
Đập vào mắt hắn là các vật dụng trong nhà phủ đầy tro bụi, những đồ vật bừa bãi, còn có một chiếc đèn treo đang đung đưa.
Lộp cộp, đột nhiên một quyển sách có bìa màu đỏ rơi ngay trước mặt Trần Mặc.
Thật giống như, vở kịch này đã được cẩn thận sắp đặt vậy.
Trần Mặc đi qua nhặt quyển nhật ký lên, nương theo ánh sáng mờ từ màn hình di động cẩn thận tìm tòi.
Chữ viết trên bìa vở rất đẹp, nêu rõ quyển nhật ký màu đỏ này thuộc về một nữ sinh viên đại học tên là Hà Nhã Điềm.