Chạy mau!
Thừa dịp sương mù màu xám còn chưa phủ kín hành lang, Trần Mặc đột nhiên giật cửa phòng, lao ra khỏi phòng nghỉ, chạy thẳng tới cầu thang.
Mà làn sương mù màu xám vốn đang chạm rãi di chuyển, ngay trong nháy mắt Trần Mặc phá cửa lại bốc lên mãnh liệt, vọt về phía hắn, giống như sẽ lập tức nuốt chửng hắn vậy.
Cảnh tượng vô cùng khủng bố phía sau, nhưng Trần Mặc cũng không còn thì giờ quay đầu lại xem, chỉ có thể vội vàng chạy về phía cầu thang. Nhưng chạy được vài bước mới phát hiện ở một bên hành lang của cầu thang cũng có làn sương mù giống hệt như thế đang vọt tới, hai bên đều tràn ra sương mù màu xám, kẹp hắn vào giữa.
Ngay lúc Trần Mặc cho rằng mình đã tới đường cùng, một âm thanh "đinh" đột nhiên truyền tới từ phía sau, vừa quay đầu nhìn lại mới phát hiện trong lúc bất giác thế nhưng mình đã chạy tới trước một chiếc thang máy. Thật quá đúng lúc, không biết là ai đi tới tầng này, vừa lúc mở ra sau lưng hắn.
Giống như là người sắp chết đuối nắm lấy được một cọng cỏ cứu mạng, Trần Mặc không kịp nghĩ nhiều, xoay người vội chạy vào trong thang máy ấn nút đóng cửa, gần như là lúc sương mù sắp vọt tới, hai cánh cửa thang máy cuối cùng cũng chậm rãi khép lại. Ngay sau đó, ánh đèn tối sầm lại, dưới chân trầm xuống, cả chiếc thang máy rơi tự do xuosng bên dưới!
Cho dù từ xưa tới nay tố chất tâm lý của Trần Mặc coi như là không tệ, nhưng giờ phút này cũng quá sợ hãi, chẳng lẽ chiếc thang máy này cũng đã bị lực lượng linh dị khống chế? Có điều ngay khi trong đầu hắn vừa mới toát ra suy nghĩ này, thang máy dưới chân cũng đã bắt đầu giảm tốc độ, không bao lâu đã ngừng lại.
Bóng đèn màu đỏ sáng lên trong màn đêm, báo hiệu rằng thang máy đã tới tầng một.
Theo một tiếng đinh vang lên, cửa thang máy kéo sang hai bên, để lộ ra một cái hành lang sâu hút.
Trần Mặc nhẹ nhàng thở ra, không biết có phải có phải là do chưa bị lực lượng linh dị chiếm đoạt, nên hành lang ở tầng một cũng không xuất hiện sương mù màu dám kì quặc kia.
Nhưng là, lạnh quá.
Độ ấm của cả tầng này còn thấp hơn so với lần đầu Trần Mặc tới đây rất nhiều, giống như là đang đi trong hầm băng vậy.
Bước đi lặng lẽ, hành lang âm u này dường như cũng trở nên dài rộng hơn, đi rất lâu rất lâu, Trần Mặc còn chưa có tìm ra biện pháp phá giải lần tập kích này của lực lượng linh dị. Đột nhiên, bên tai hắn lại bang lên tiếng vang như có như không.
Lộp cộp, lộp cộp.
GIống như bước chân kéo trên mặt đất, từ nơi rất xa tới gần.
Sát khí khủng bố kia, đang đuổi theo phía sau hắn.
Mỗi một tiếng bước chân vang lên đều giống như đạp vào trong lòng Trần Mặc, tuy rằng dưới nền đất u ám không nhìn rõ lắm, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được lực lượng linh dị đang chậm rãi xâm chiếm vùng không gian này.
Trong tiếng bước chân thúc giục, Trần Mặc không thể không đẩy nhanh tốc độ chạy về phía trước, rất nhanh, trong tầm nhìn của hắn đã trông thấy cửa lớn của phòng trực ban và nhà xác.
Trong phòng trực ban vẫn treo một chiếc đèn chân không, nhưng lại không trông thấy bóng hình của lão Trương, nhưng cửa lớn của nhà xác lại đang khép hờ một cách quỷ dị.
Cuối hành lang, láng máng có thể trông thấy được sương mù màu xám đang vọt tới dây. Trần Mặc chần chừ một chút, cuối cùng... Đẩy cửa lớn nhà xác ra!
Trong bóng tối, chỉ có âm thanh giống như tiếng bước chân kia, vô cùng vô tận quẩn quanh bốn phía.
Sau đó, ngừng lại bên tai.
Cách một cánh cửa của nhà xác, Trần Mặc thậm chí còn có thể cảm nhận được có thứ đồ vật gì đó đang dừng ở bên ngoài cửa, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mình.
Sau đó, dường như hai bên lâm vào một hồi giằng co quái dị.
Không biết qua bao lâu, Trần Mặc đột nhiên phát hiện một đám sương mù quỷ dị chậm rãi tràn vào nhà xác qua khe cửa. Ngay tại giờ khắc này, một bàn tay từ phía sau đột nhiên vươn ra che miệng của hắn lại, kéo hắn vào trong bóng tối.
Mà đám sương mù tràn vào từ khe cửa quay cuồng trong chốc lát, có lẽ là không cảm nhận được cái gì, cuối cùng chậm rãi lui ra bên ngoài. Một lúc sau, sau cánh cửa lại vang lên âm thanh lộp cộp lộp cộp, mà lúc này lại càng ngày càng xa.
Cùng lúc đó, bàn tay đang che miệng của Trần Mặc cuối cùng cũng chậm rãi buông ra.
Trong bóng đêm phía sau, một gương mặt xuất hiện trong ánh mắt của hắn.
"Lão Trương... Là ông sao?"
Lòng Trần Mặc còn sợ hãi, hít một hơi thật sâu: "Cảm ơn."
"He he, sao cậu biết là tôi." Giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng hắn.
"Trông thấy trong phòng trực ban không có ai, nghĩ đến có lẽ ông sẽ trốn vào đây."
"Không kịp nhắc nhở cậu, có điều, coi như thằng nhóc nhà cậu thông minh."
Trần Mặc không trả lời vấn dề này, đổi chủ đề: "Cái thứ vừa rồi là nó sao?"