• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Trương lập tức lắc đầu xua tay: "Không có, không có, tôi... Tôi nào có cái lá gan ấy!"

"Có thể nói tình huống cụ thể không?"

Lão Trương ho khan vài tiếng, dường như đang sửa sang lại phần trí nhớ có chút hỗn loạn do căng thẳng:"Tối hôm qua, một mình tôi trực ca bèn tìm chút đồ ăn nhắm rượu, mới được hai ngụm, ai biết vừa vào bụng lại ngủ thiếp đi mất. Nửa đêm lạnh quá mới tỉnh lại, tôi vừa mới mở mắt ra dã đột nhiên nghe được âm thanh ầm ầm, mang chút hiếu ki trong lòng, tôi mơ màng đứng lên. Nhưng lại chợt nhớ ra, cả tầng này chỉ có phòng trực ban và nhà xác, nếu như âm thanh đó không phát ra từ phòng trực ban, thì phải là...."

Nuốt nuốt nước miếng, dường như lão Trương không muốn nói ra từ ngữ khiến ông ta không thoải mái: "Có điều lúc ấy men rượu vẫn còn, tôi vẫn cứ đi tìm một chiếc đèn pin quyết tự sang nhìn xem. Kết quả, đúng lúc ấy lại thình lình nghe được một tiếng cọt kẹt như là âm thanh mở cửa, thật giống như là có thứ đồ vật gì đó bước qua phòng trực ban vậy."

"Là thứ đồ vật gì, ông nhìn thấy không?" Trần Mặc chen vào.

"Nhìn thấy? Lúc đấy tôi cũng sắp bị dọa chết, nào dám duỗi ra nhìn! Anh thử nghĩ xem, bên cạnh là nơi nào, thứ đi ra từ phòng bên cạnh thì có thể là thứ tốt sao?"

"Vậy sau đó thì sao?"

"Sau đó.... Sau đó tôi không biết bất kì thứ gì nữa."

"Không biết?"

Trên mặt lão Trương cũng lộ ra biểu tình ngờ vực: "Rõ ràng lúc ấy tôi vô cùng sợ hãi, nhưng lại không biết vì sao, thế mà lại thiếp đi mất. Rồi lần thứ hai tôi tỉnh giấc thì trời đã sáng, lúc này tôi mới dám đi sang bên cạnh xem, lại phát hiện cửa nhà xác vẫn khóa chặt, hoàn toàn không có dấu hiệu bị mở ra!"

"Anh nói xem, bác sĩ Triệu, có khi nào bệnh viện của chúng ta thật sự có... Ma?"

Lúc nói lời này, ánh mắt của lão Trương sâu kín, lại nhìn về phía Trần Mặc một lần nữa, dường như là ẩn chứa ý nghĩ sâu xa nào đó, trong lúc nhất thời lại làm cho người ta không thể đoán được.

"Ma quỷ cái gì chứ, nói bừa cái gì!" Trần Mặc lập tức đánh gãy lời càng nói càng xa của lão Trương: "Những chuyện ông trải qua vào đêm hôm qua thật quá huyễn hoặc rồi."

"Còn không phải sao, lúc sáng nay cấp trên hỏi thăm tôi cũng đã nói rồi, chỉ là bọn họ không tin, ngược lại còn giáng cho tôi cái tội danh bịa đặt, không cho phép tôi nói nhăng nói cuội. Hừ, lão già tôi đây đã làm việc ở bệnh viện này nhiều năm như vậy rồi, đã bao giờ bịa đặt sinh sự cái gì chứ.

Nói xong, biểu tình trên khuôn mặt lão Trương vô cùng căm giận, khiến Trần Mặc không khỏi hơi buồn cười, khó trách lúc bắt đầu hắn hỏi cớ sự, vẻ mặt của đối phương lại có chút bất mãn.

Tình huống đêm hôm qua cũng đã tìm hiểu được cũng đủ để rõ ràng mọi chuyện, Trần Mặc không muốn ở đây lâu thêm nữa, đang định đứng dậy chào tạm biệt. Đột nhiên, trong đầu lại xẹt qua một hình ảnh, đúng là dáng vẻ lão Trương cầm đèn pin đứng trong nhà xác..

"Đúng rồi, còn có một việc."

Trần Mặc nhìn lão Trương, lộ ra biểu tình đăm chiêu.

"Một mình ông vừa nãy lại chạy tới nhà xác làm cái gì?"

Trong phút chốc, trên khuôn mặt lão Trương hiện lên cảm xúc khác thường, tuy rằng rất mau đã trở về sự chất phác lúc đầu. Có điều, sự thay đổi đó cũng không lọt khỏi tầm mắt ủa Trần Mặc.

"Cũng không có gì, chỉ là công việc thôi, đi vào xem xét một chút."

Bên trong nhà xác toàn là thi thể của những bệnh nhân vừa mới tử vong, Trần Mặc cũng không cảm thấy đây là một lý do đáng tin.

Lão Trương nhát gan này, tuyệt đối không đáng cười như hắn vừa thấy.

Ngay tại nháy mắt đó, thậm chí làm hắn sinh ra một loại cảm giác, tính cách chân thực của lão Trương này cũng không giống với nhũng gì ông ta biểu hiện ở mặt ngoài. Nếu như thế, vì cái gì mà ông ta lại phải che giấu, hoặc là nói phải "diễn kịch" trước mặt mình.

Một phỏng đoán không thể tưởng tượng nổi đột nhiên nhảy ra trong đầu Trần Mặc....

Một nhân viên đã làm việc trong nhà xác vài thập niên, sẽ vô duyên vô cớ cầm đèn pin vào nhà xác để kiểm tra thi thể sao?

Sẽ không.

Người phải làm như thế, chỉ có một loại người duy nhất.

Trần Mặc ngẩng đầu, yên lặng nhìn lão Trương trước mặt mình: "Vấn đề cuối cùng."

"Về Triệu Hòa Bình, ông biết những gì?"

Tuy rằng Trần Mặc đã tháo thẻ công tác xuống, nhưng chỉ bằng việc lão Trương là được mình giới thiệu tới bệnh viện làm việc thì ong ta không thể không biết tới tin tức về chức vụ và những thông tin liên quan của mình.

Nhưng vào lúc này, sự việc kỳ lạ đã xảy ra, lão Trương ở trước mặt hắn nhưng không có trả lời vấn đề này, sắc mặt ngược lại dần trở nên nặng nề, sao có thể có dáng vẻ chất phác lúc trước.

"Trả lời không được sao? Vậy tôi đây gần như có thể xác định được rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK