Cửa văn phòng viện trưởng cũng không đóng, rõ ràng là người ngồi bên trong cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người, dứng dậy vẫy tay chào với Trần Mặc.
Trước đó, từ trong miệng của nhân viên công tác kia, Trần Mặc cũng đã có được thông tin sơ bộ. Người đàn ông trung niên với vẻ mặt buồn rầu ở trước mặt này họ Tần tên Viễn, chính là viện trưởng của bệnh viện nhân dân số 7.
"Những phóng viên như các anh dến đây, vừa lúc giải thích sự tình rõ ràng giúp bệnh viện. Cậu không biết đâu, bây giờ các quý bằng thân hữu trên mạng thật quá nghiêm khắc, mỗi người nhổ một bãi nước miếng cũng có thể dìm chết chúng tôi."
Tần viện trưởng vừa nói, vừa lòng còn sợ hãi sờ lên ngực. Nhìn ông ta như tùy thời tùy lúc đều có thể lấy thuốc trợ tim ra uống vậy.
Từ trong miệng Tần viện trưởng, Trần Mặc cũng hiểu đại khái được ngọn nguồn của sự việc.
Người chết trong vụ việc này tên là Tề Đông Thăng, ba mươi lăm tuổi, là một bệnh nhân của khoa tim mạch. Thời gian tử vong là đêm hôm trước, nguyên nhân tử vong là sự cố do việc giải phẫu thất bại tạo thành.
Có diều, bởi vì người thân của người chết cũng không sống trong thành phố này, nên sau khi nhận được tin tức mới chạy tới.
Vốn hẳn là sẽ tiến hành giải quyết giấy tờ nhận xác, nhưng lại đã xảy ra một sự tình làm người khó hiểu.
Di thể đã được đưa tới nhà xác của bệnh viện, thé nhưng lại không cánh mà bay vào đêm hôm qua!
Nhận được tin tức này, Tần viện trưởng cũng là quá sợ hãi, vội vàng sai người đi tìm kiếm. CÓ điều, một đám người đào ba thước đất lên, gần như đã lật tung phòng chứa xác lên tận trời, kết quả vẫn không thu hoạch được gì.
Giấy không thể gói được lửa, không tới bao lâu, việc thi thể biến mất đã bị người nhà biết dược. Vì thế nên mới có trận làm loạn này.
"Thật ra, bệnh viện chúng tôi cũng là người bị hại." Sau khi trải qua một phen suy nghĩ tường tận, Tần viện trưởng nặng nề nói với Trần Mặc.
"Trần phóng viên, thật ra vẫn còn có một việc."
"Không riêng gì thi thể mất tích, thực ra sáng hôm nay bệnh viện chúng tôi cũng có một người chết."
Dựa theo cách nói của Tần viện trưởng. Sáng sớm hôm nay, bệnh viện đã vận động toàn bộ công nhân viên chức đi tìm kiếm thi thể biến mất này, không ngờ chính chủ thì không tìm được, lại ngoài ý muốn phát hiện một thi thể khác trong văn phòng.
Người chết là một bác sĩ họ Triệu, Điều bất thường chính là, khi gã ta được phát hiện ra đã tử vong thì trên thân cũng không có vết thương gì, tuy rằng bệnh viện tuyên bố với bên ngoài lí do chết là mệt nhọc quá độ, dẫn đến đột tử. Nhưng mà, sự kinh hoảng và nét đau đớn trên khuôn mặt của người chết vẫn khiến lời đồn nổi lên bốn phía trong viện.
Thậm chí còn truyền ra cách nói "có ma".
"Noi đây là bệnh viện, những bác sĩ như chúng tôi dều là người theo chủ nghĩa duy vật, thế mà hiện tại lại truyền ra loại lời nói này, đây không phải rất hoang đường hay sao?"
Nói xong, Tần viện trưởng tức giận đến mức đập thẳng lên bàn.
"Gặp phải loại tình huống này, chúng tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát, tin rằng rất mau thôi, hẳn là sẽ có kết quả điều tra, Trần phóng viên, việc giải thích với những người bên ngoài kia, làm phiền anh rồi."
Nói xong, Tần viện trưởng lại dùng vẻ mặt tha thiết nói lời khách sáo một phen.
Tình hình thực tế cần phải biết cũng đã biết được không sai biệt lắm, Trần Mặc nhìn thời gian cũng không còn sớm, lập tức hướng vẻ mặt cảm ơn đầy khách sáo với Tần viện trưởng rồi đứng dậy ra về.
Khi quay lại văn phòng đã là buổi chiều.
Có lẽ là do đang ngày cuối tuần, người đi lại trước tòa cao ốc ũng không nhiều, Dưới ánh chiều tà, tấm bảng hiệu Tòa Soạn Giang Thành chiếu ra tia sáng âm u. Trần Mặc đi vào trong văn phòng không một bóng người, rót một chén nước rồi bật máy tính lên.
Cũng không biết vì sao, công việc ngày hôm nay của hắn vô cùng không thuận lợi. Dường như trong tiềm thức của hắn đang có vô số mảnh nhỏ bay tới bay lui, làm cho Trần Mặc rất khó tập trung vào công việc,
Viết chưa được mười phut, một loại cảm giác mơ màng quanh quẩn khắp trong đầu hắn.
Trần Mặc theo bản năng cảm thấy có chút không đúng. Nhưng là, cơn buồn ngủ này lại khó mà chống cự như thế. Hắn cứ như vậy mà duy trì tư thế ngồi trước máy tính, hai mắt nhắm lại.
Có lẽ khoảng mười phút trôi qua, hoặc cũng có lẽ là chỉ một phút, dù sao là rất ngắn, chỉ trong chốc lát Trần Mặc giật thót, mở mắt ra, có chút kinh ngạc vì mình vừa thiếp đi.
Khoan đã.
Rất nhanh, sắc mặt của Trần Mặc đã thay đổi, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện một việc, rằng là, tuy hắn ãn đang ngồi trước bàn máy tính, nhưng cảnh tượng chung quanh lại quá đỗi xa lạ.
Chiếc áo dài màu trắng móc trên tường, một chồng tư liệu đặt trên bàn, còn có mùi khử trùng quen thuộc xộc vào lỗ mũi hắn.