trải nghiệm, không có khen thưởng thêm."
"Hiện tại bắt đầu truyền tống rời khỏi thế giới thần quái..." Sau khi âm thanh này vang lên, Trần Mặc chỉ cảm thấy mí mắt của mình dường như càng lúc càng nặng, không thể chống lại cơn buồn ngủ đột ngột ập tới.
Không biết trôi qua bao lâu, lúc Trần Mặc mở mắt ra. Trước mắt hắn thế mà lại là bên trong khoang xe taxi không thể nào quen thuộc hơn.
Sắc trời sáng rõ, cơn mưa tầm tã đêm qua chẳng biết đã tạnh hẳn từ lúc nào.
Đưa tay dụi dụi mắt, tất cả mọi thứ xung quanh hoàn hảo không có hư hỏng, không có hành khách đêm mưa, đương nhiên cũng không xảy ra tai nạn xe cộ gì.
Trên người của hắn cũng không có miệng vết thương.
Chẳng lẽ, tất cả những chuyện xảy ra đêm hôm qua chỉ là một giấc mơ?
Đúng lúc này, một âm thanh lại đột nhiên vang lên bên tai hắn.
MC quen thuộc, âm nhạc quen thuộc, đài radio quen thuộc.
"Hiện tại phát một đoạn tin tức lâm thời."
"Vào lúc bảy giờ ba mươi phút sáng nay, một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng đã xảy ra gần con đường qua núi Nam Sơn, khiến một người đàn ông trung niên tử vong tại chỗ. Đồng thời còn gây ra một khu vực ùn tắc lớn tại hiện trường . Phiền người lái xe ở gần đó lắng nghe và chú ý."
"Cảnh sát không tìm thấy tài xế trong chiếc xe gây tai nạn. Tất nhiên, không loại trừ khả năng tài xế bỏ trốn sau vụ tai nạn."
"Việc khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, ngay sau đó cảnh sát đã tìm kiếm và phát hiện một chiếc vali màu đen có chứa thi thể của một người phụ nữ trong cốp xe. Dựa vào bằng chứng này, họ suy đoán rằng người chết có hiềm nghi rất lớn có khả năng tử vong do tai nạn ngoài ý muốn trong quá trình ném thi thể. . . ”
"Ngoài ra, tại hiện trường vụ tai nạn, cảnh sát còn tìm thấy một chiếc điện thoại di động do người quá cố bỏ lại. Điều kỳ lạ là cuộc gọi cuối cùng trên chiếc điện thoại di động được thực hiện sau khi người đàn ông này qua đời."
“Mặc dù vẫn tồn tại nhiều điểm đáng ngờ trong sự việc này, nhưng tôi tin rằng các cơ quan có liên quan sẽ sớm có câu trả lời rõ ràng sau khi điều tra, nhất định rất nhanh có thể cho mọi người một đáp án chính xác”.
"Huh..."
Trần Mặc thở ra một hơi thật dài, vươn tay tắt đài.
Hóa ra đây không phải là một giấc mơ.
Đêm qua, tuy rằng câu chuyện mà mình trải qua có chứa đựng những yếu tố đã được “xử lý lại” nhưng nó cũng có quan hệ chặt chẽ với thực tế.
Bí mật ẩn chứa trong câu chuyện này, có lẽ một lúc nào đó trong tương lai, cảnh sát phụ trách điều tra vụ án cũng sẽ kéo tơ thành kén, moi ra được chân tướng của sự việc.
Có điều, những thứ này đã không còn là việc mà hắn quan tâm nữa.
Đúng lúc này, Ding Dong, một thông báo đột nhiên vang lên, Chen Mo cúi đầu, có chút kinh ngạc nhìn thông báo WeChat trên điện thoại.
Đó là một lời mời kết bạn, mà thoạt nhìn avatar của đối phương hẳn là một người phụ nữ xinh đẹp.
Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm mà Trần Mặc chú ý, việc làm cho hắn cảm thấy có chút ngờ vực là tên WeChat của đối phương.
Tên là "Quỷ thoại đêm khuya".
Trần Mặc nhớ rõ, người được gọi là người dẫn chương trình quái đàm radio tự xưng bằng cái tên này.
Chẳng lẽ giữa hai người này có mối liên hệ nào đó sao?
Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên? Hay là cố tình?
Nhìn yêu cầu kết bạn của "Quỷ thoại đêm khuya", sau khi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Trần Mặc vẫn chọn từ chối.
Ai cũng có lòng tò mò, nhưng hắn không muốn chỉ vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân mà lại gây ra những phiền toái không đáng có. Sau khi lấy lại bình tĩnh, Trần Mặc khởi động lại xe lần nữa, đi được một lúc rồi dừng lại trước một tiểu khu, sau đó lấy điện thoại di động ra rồi bấm gọi một dãy số.
"Trần Mặc? Sớm như vậy à?"
“Xe đã mang tới trả lại cho cậu rồi, đậu ở dưới lầu.” Nghe được âm thanh của đối phương, Trần Mặc dùng giọng điệu mệt mỏi trả lời.
"Không phải chính cậu nói là, cậu muốn trải nghiệm cuộc sống lái taxi về đêm để tìm linh cảm sáng tác sao, thế nào? Tìm được cảm hứng rồi à? Có gặp được cô em nào ướt át không, hay gì đó giống như thế?"
“Ừ, còn có tới hai lận.” Trần Mạch có chút u sầu nhìn bầu trời: “Cậu đã dậy chưa, đi ăn sáng với tôi.”
Sau khi trải qua sự kiện ly kỳ tối qua, Trần Mặc rất bức thiết muốn cảm nhận được hơi người ấm áp.
"Cái gì, tận hai người? Mau giới thiệu cho Béo ca của cậu đi chứ!" Tiếng động sột soạt truyền ra từ ống nghe, Trần Mặc cúp điện thoại, tùy tiện ném nó lên trên bàn điều khiển.
Quán nhỏ vấn vít hương khói chật ních thực khách, tiếng nói chuyện ồn ào cùng với lời chào hỏi ân cần của chủ quán, rất khó khiến cho Phùng mập mạp tin tưởng về độ chân thật của câu chuyện mà Trần Mặc miêu tả.