Ở trước cửa một tòa nhà.
Hoàng Thiên vừa mới đỗ xe xong, thì nhìn thấy em vợ Lâm Huỳnh Mai.
Cô gái này cực kỳ xinh đẹp như mùa xuân, cộng thêm lớp trang điểm nhẹ, lại càng thêm động lòng người.
“Huỳnh Mai, mau lên xe đi, mẹ đợi em về ăn cơm đấy.”
Hoàng Thiên mở một cánh cửa xe, chân anh khó cử động, từng động tác đều rất khó khăn.
“Ủa, chẳng phải đây là anh rể què của Huỳnh Mai sao, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”
“Chân trái cách mặt đất một mét sáu, chân phải cách mặt đất một mét bảy, chiều cao trung bình là một mét sáu mươi lăm, ha ha…”
“Đừng có cười nhạo người ta, tàn phế cũng rất đáng thương…”
Mấy cô gái trẻ đi cùng Lâm Huỳnh Mai cười ha ha rất vui sướиɠ.
Lâm Huỳnh Mai tức giận đến mức tái mặt, mỗi lần gặp anh rể phế vật này đều không có chuyện tốt!
Thế này chẳng phải là cô bị bạn bè cười nhạo sao.
Lâm Huỳnh Mai trừng mắt với Hoàng Thiên, lên xe ngồi hàng ghế sau.
“Anh sợ em đi đường không an toàn, nên qua đây…”
“Còn nói nhảm nữa! Tôi bị anh làm mất sạch thể diện rồi…”
Hoàng Thiên không dám nói tiếp, lái xe đưa Lâm Huỳnh Mai rời khỏi đây.
Anh đã làm rể nhà họ Lâm được ba năm rồi, nhưng địa vị của anh còn không bằng một con chó, nghĩ đến điều đó mà đau lòng.
“Mẹ, con về rồi đây. Hả, đó là ai vậy?”
Lâm Huỳnh Mai vừa vào trong nhà đã nhìn thấy một cô gái trạc tuổi mình.
“Còn ai vào đây nữa? Là em gái của tên què đấy.”
Trương Lan Phượng bực mình lườm Hoàng Thiên.
Bà ta rất coi thường người con rể không có thế lực không có tiền lại còn què quặt này.
“Ừm, con lên phòng đây.”
Lâm Huỳnh Mai nhìn em gái của Hoàng Thiên mặc quần áo quê mùa với ánh mắt ghét bỏ, rồi về phòng mình.
“Em gái, sao em lại tới đây?”
Hoàng Thiên đau lòng nhìn Hoàng Linh.
“Học phí của học kỳ này không đủ…”
Hoàng Linh nắm chặt góc áo, mặt đỏ bừng nói.
“Bao nhiêu tiền?”
“Vẫn thiếu hơn ba triệu rưỡi.”
“Em gọi điện thoại cho anh là được rồi, việc gì phải đến tận đây…”
Hoàng Thiên nói rồi lén nhìn Trương Lan Phượng, sợ bà ta nổi giận với Hoàng Linh.
Không ngờ sắc mặt của Trương Lan Phượng rất khó coi.
“Tiền ăn, tiền uống, tiền học phí đều tới đây, cô còn chút thể diện nào không vậy?”
Hai tay Trương Lan Phượng vặn eo, trợn mắt với Hoàng Linh.
“Dì à, số tiền này cháu sẽ đi làm thêm để trả cho anh trai, dì đừng tức giận.”
“Trả tiền? Cô làm gì để trả tiền? Đi bán thân à?”
Mặt Trương Lan Phượng tràn đầy sự khinh bỉ, cười lạnh nói.
“Mẹ đừng nói khó nghe như vậy, con cũng không lấy tiền của mẹ, tự con có tiền.”
Hoàng Thiên cố gắng hết sức để nhịn lại tức giận. Có sỉ nhục anh thế nào, anh đều chấp nhận. Nhưng nếu em gái của anh cũng phải chịu sự tủi nhục đó, thật sự anh không chịu nổi.
“Cậu có tiền sao? Ha ha, đúng là trò cười lớn nhất quả đất, anh ăn đồ nhà chúng tôi, ở nhà chúng tôi, một tên ăn bám như cậu thì lấy đâu ra tiền?”
“Tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi, ngoại trừ giặt quần áo và nấu cơm ra, cậu còn biết làm gì kiếm tiền nữa?”
“Người chồng chết tiệt của tôi đúng là bị điên khi rước cậu vào nhà, cái gì cũng không biết làm, lại còn bị què!”
“Nuôi một tên phế vật như cậu đã quá lắm rồi, đây lại còn phải nuôi cả gia đình vô dụng của cậu.”
“Đáng thương cho con gái tôi xinh đẹp giỏi giang của tôi lại vớ phải một thằng vô chịu nổi.
“Cậu có tiền sao? Ha ha, đúng là trò cười lớn nhất quả đất, anh ăn đồ nhà chúng tôi, ở nhà chúng tôi, một tên ăn bám như cậu thì lấy đâu ra tiền?”
“Tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi, ngoại trừ giặt quần áo và nấu cơm ra, cậu còn biết làm gì kiếm tiền nữa?”
“Người chồng chết tiệt của tôi đúng là bị điên khi rước cậu vào nhà, cái gì cũng không biết làm, lại còn bị què!”
“Nuôi một tên phế vật như cậu đã quá lắm rồi, đây lại còn phải nuôi cả gia đình vô dụng của cậu.”
“Đáng thương cho con gái tôi xinh đẹp giỏi giang của tôi lại vớ phải một thằng vô dụng như cậu!”
Sau khi bị mẹ vợ mắng, mặt của Hoàng Thiên nóng đến mức không nói được lời nào.
Không lâu sau khi vào nhà họ Lâm, anh bị tật ở chân trái và đi khập khiêng, điều này trở thành trò cười của mọi người.
“Anh, chuyện học phí để em nghĩ cách, em về trước đây.”
Hai mắt Hoàng Linh đỏ hoe, mở cửa xông ra ngoài.
“Em gái!”
Hoàng Thiên lo lắng không biết phải làm sao, liền vội vàng đi ra ngoài.
Bởi vì chân anh không tốt nên vừa đi ra khỏi cửa đã bị ngã khiến đầu sưng u một cục.
“Đúng là đồ vô dụng, ha ha, chẳng trách em gái thấp hèn của mày lại mặt dày đến đây vay tiền, đúng là hai đứa phế vật.”
Trương Lan Phượng đứng ở cửa chế nhạo khoanh tay.
“Bà nói ai thấp hèn?”
Hoàng Thiên không nhịn được nữa bật dậy hét lên.
Trương Lan Phượng sửng sốt, hơn ba năm nay Hoàng Thiên vẫn luôn rất nhu hòa, đột nhiên nổi giận cũng khá đáng sợ.
Nhưng ngay sau đó bà ta đã bình tĩnh lại: “Làm sao, mày muốn làm phản à, nếu mày không muốn ở lại đây thì cút đi nhường chỗ cho người khác tốt hơn!”
Hoàng Thiên cắn môi, đi thì đi, sống như một con chó như vậy thì có ý nghĩa gì?
Lo lắng cho em gái, anh nhanh chóng xuống lầu ra đường.
Nhưng còn đâu bóng dáng em gái?
Nỗi bất bình và cay đắng ập đến trong lòng, Hoàng Thiên ngồi thất thần trong một góc khuất không ai nhìn thấy.
Móng tay anh cắm vào đất và máu chảy ra, nhưng anh không cảm thấy đau đớn gì cả.
Bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà, biết đi đâu?
Anh không có trình độ học vấn, không có nghề nghiệp, sợ là tự mình sống cũng khó khăn.
Nghĩ đến người vợ xinh đẹp như tiên Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên không nỡ rời xa cô.
Mặc dù Lâm Ngọc An cũng không thích anh, ba năm nay cô đều không để anh chạm vào cô.
Cho dù có uất ức, chuyện học phí của em gái vẫn cần phải giải quyết.
Nhưng khoảng tiền riêng vài trăm triệu mà anh dành dụm được cũng không đủ… Khẽ thở dài một hơi, Hoàng Thiên lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số đã giấu kín trong lòng mười năm.
Sau khi kết nối, Hoàng Thiên chỉ báo tên và vị trí của mình, sau đó cúp máy.
Hai giờ sau… Một chiếc trực thăng thương mại lượn lờ và hạ cánh, và một ông lão mặc trang phục sang trọng mang theo hai người chạy vào trong con hẻm.
“Cậu chủ, thật sự là cậu chủ!”
Ông lão cung kính đứng trước mặt Hoàng Thiên, rưng rưng xúc động.
Hai người đi theo kia cũng ngạc nhiên không thôi.
Ai có thể ngờ người thanh niên yếu đuối trước mặt này lại là thiếu gia của gia tộc quyền lực nhất Việt Nam đã mất tích mười mấy năm!
“Quản gia Trần.
“Cậu chủ, em trai cùng cha khác mẹ của cậu chủ đã chết vì bệnh nặng. Mẹ kế của cậu không còn địa vị gì trong nhà họ Hoàng, đừng nói là uy hϊế͙p͙ tính mạng của cậu chủ.
Ông chủ ra lệnh cho chúng tôi tìm cậu. Cậu chủ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hoàng…”
Trước khi quản gia Trần nói xong, Hoàng Thiên đã vây tay và ra hiệu cho ông không được nói nữa.
Khi anh còn nhỏ, mẹ kế muốn giết anh khiến anh phải chạy trốn khỏi Hà Nội, đã mười năm trôi qua kể từ khi đó!
Nếu anh không được cha của Hoàng Linh nhận nuôi, anh đã chết đói chết rét từ lâu rồi.
Lúc đó bố đẻ của anh đang làm gì?
Có lẽ ông ta vẫn đang ôm mẹ kế và cưng chiều em trai cùng cha khác mẹ của anh!
Nhất định anh phải đền đáp công ơn của cha nuôi.
Anh đã sống chung cùng một mái nhà với Hoàng Linh suốt nhiều năm nên từ lâu đã xem cô là em gái ruột.
Đối với cha ruột, cũng như nhà họ Hoàng giàu có ở Hà Nội, Hoàng Thiên không thể lập tức loại bỏ sự căm ghét trong lòng.
“Có thể cho tôi mượn bảy mươi triệu được không, tôi có việc gấp.”
Hoàng Thiên suy nghĩ một chút, bình tĩnh hỏi quản gia Trần.
Bịch!
Quản gia Trần căng thẳng, lập tức quỳ †rước mặt Hoàng Thiên.
“Cậu chủ, cậu đang đùa tôi ông già này sao? Trêи đời này cậu là huyết thống duy nhất của ông chủ. Ngay cả bảy trăm nghìn tỷ cũng không có vấn đề gì!”
“Trong thẻ này có một trăm năm mươi tỷ, ông chủ đặc biệt ra lệnh cho tôi mang qua, cho cậu chút tiền tiêu vặt trêи đường trở về Hà Nội…”
Cùng với đó, quản gia Trần đưa ra một thẻ đen.
Hoàng Thiên không khách sáo, cầm thẻ ôm vào ngực.
“Về nói với cha tôi rằng đừng làm phiền tôi, tôi ở đây đã có vợ, đã có gia đình riêng, có cuộc sống riêng của mình.”
Bỏ lại câu nói này, Hoàng Thiên xoay người khập khiêng rời khỏi đây.
Quản gia Trần kinh ngạc đến phát run, thân thể quý giá như vàng bạc của cậu chủ, nhưng lại…què chân?
“Nếu cậu chủ không chịu về, chúng tôi cũng không thể giải thích với ông chủ.“Một người bảo vệ rất lo lắng.
Quản gia Trần nhìn Hoàng Thiên rời đi, ông hít một hơi: “Chỉ cần biết nơi ở của cậu chủ là tốt rồi…”
Hoàng Thiên bình tĩnh trở lại và một mình đến bệnh viện thành phố.
Chân của anh không phải là bệnh nan y, chỉ là không có tiền chữa trị.
Anh bị tắc động mạch, có thể được giải quyết chỉ bằng một ca phẫu thuật nhỏ, giờ anh đã có tiền nên đây không phải là vấn đề.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Hoàng Thiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy gì khác biệt, mấy ngày nữa sẽ như người bình thường.
Nụ cười đã mất từ lâu hiện trêи khuôn mặt Hoàng Thiên, anh vẫn còn lo lắng khi nghĩ đến em gái Hoàng Linh của mình.
Hoàng Linh làm bồi bàn tại nhà hàng hải sản Biển Xanh suốt cả kỳ nghỉ hè, vì vậy vào chủ nhật anh lập tức bắt taxi đến đó.
Vừa bước vào sảnh của nhà hàng, anh đã nhìn thấy một cô gái trang điểm đậm và mặc đồng phục của nhà hàng, cô gái này đứng trước mặt Hoàng Linh với dáng vẻ kiêu kỳ.
“Hoàng Linh, vừa rồi cô đi đâu?”
Lý Dung chỉ vào mũi Hoàng Linh chất vấn, cô ta là quản lý của nhà hàng, cứ nhìn thấy Hoàng Linh là cô ta khó chịu.
“Chị Lý, sắp đến khai giảng rồi, em vừa rồi đến chỗ anh trai mượn tiền học phí..”
Hoàng Linh hiển nhiên là sợ Lý Dung, nhỏ giọng trả lời.
“Cô đã xin tôi nghỉ phép chưa mà dám đi?”
“Chị Lý, em không tìm thấy chị, điện thoại cũng không liên lạc được.”
“Đúng là đồ nghèo kiết xác, đến học phí cũng không đóng nổi phải đi vay mượn, sống thế này thì thất bại rồi. Cô chưa nói gì với tôi đã dám đi ra ngoài, cô có còn coi tôi ra gì nữa không?”
Lý Dung mắng Hoàng Linh, nhưng trong lòng rất sảng kɧօáϊ.
Ai bảo cô xinh đẹp làm gì? Đàn ông đều bị cô quyến rũ hết, hừ, để tôi xử lý cô.
Nhìn thấy Hoàng Linh bị mắng như vậy, Hoàng Thiên bước nhanh tới: “Cô nói chuyện tử tế một chút đi, tại sao lại bắt nạt người khác?”
Lý Dung đánh giá Hoàng Thiên một lượt, nhìn thấy Hoàng Thiên ăn mặc lôi thôi thì cười nhạo.
Nghèo rớt mồng tơi mà còn bày đặt anh hùng cứu mỹ nhân?
“Ha ha, tôi thích bắt nạt người khác đấy, anh có ý kiến à?”
Danh Sách Chương: