Hoàng Thiên đi tới chỗ hai người, vỗ bải vai Tiếu Châu, ra hiệu cho anh ta đừng nói vội.
Tiếu Châu tức giận, đứng bên cạnh Hoàng Thiên, trong lòng cực kỳ buồn bã.
Cũng khó chắc tại sao Tiếu Châu lại như vậy, thường thì một người đàn ông gặp phải chuyện này sẽ không thể chịu nổi những lời đả kϊƈɦ kia.
Điểm chính là mất mặt, Tiếu Châu chỉ thấy mình gặp đầy bi thảm, không thể ngẩng mặt tự tin trước mặt Hoàng Thiên được.
Nhưng Hoàng Thiên lại chẳng có ý muốn chê cười Tiếu Châu, gặp phải dạng phụ nữ tồi như vậy, anh chỉ biết thông cảm với Tiếu Châu.
"Phương Anh, ý cô là cô thấy mất mặt khi Tiếu Châu nghèo? Cho nên cô phản bội anh ta?" Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi Phương Anh.
"Hừ, tất nhiên! Không phải chỉ anh ta nghèo không thôi, mà anh cũng nghèo y hệt anh ta.
Bây giờ Phương Anh không hoảng sợ nữa, cũng lạnh lùng nhìn Hoàng Thiên giễu cợt.
"Phạm Văn Hùng hứa cho cô một tỷ tám.
Cô cảm thấy đó là con số trêи trời đúng không?”
Hoàng Thiên cười lạnh lùng hỏi.
“Chẳng lẽ một tỷ tám còn ít sao? Nếu Tiếu Châu cũng có một tỷ tám thì tôi cũng không đến nỗi mà phản bội anh ta!" Phương Anh hừ mũi nói, cô ta còn cảm thấy uất ức, cảm thấy ở bên Tiếu Châu là cô ta thua thiệt.
"Cô quá ngu ngốc, lại còn dám nói Tiếu Châu không có tiên hả."
Hoàng Thiên cười nhạt, sau đó lấy trong túi áo một cái thẻ ngân hàng.
"Tiếu Châu, trong thẻ đều là tiên của cậu, một trăm bảy mươi lăm tỷ."
Hoàng Thiên đưa thẻ vào tay Tiếu Châu.
"Cậu Thiên, không, tôi không thể nhận..."
Tiếu Châu ngẩn ngơ, anh ta vội vàng từ chối.
Mặc dù Tiếu Châu cũng là người từng
Danh Sách Chương: