Có châm đoạt hồn trong tay, tinh thần của Chu Giang phấn chấn hơn, lòng tự tin của con hàng này cũng lớn hơn.
Đây là kỹ năng bí mật duy nhất của ông ta, đối với kỹ năng tuyệt vời này, ông ta vẫn tương đổi có lòng tin.
Ông ta thấy, mặc dù không biết là ai cứu mạng Hoàng Thiên. Nhưng hôm nay, Hoàng Thiên vẫn không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta.
Không chỉ có Hoàng Thiên, còn có cả những người bên cạnh anh, cũng muốn giải quyết hết cùng một lúc.
Mắt thấy Chu Giang cầm trong tay châm hoạt hồn, trong lòng Hoàng Thiên không khỏi tức giận.
Đây là thứ đồ chơi khiến Hoàng Thiên anh phải chịu thua thiệt, không nghĩ tới Chu Giang lại tiếp tục lấy nó ra để đắc ý. Hoàng Thiên hà sao có thể để ông ta được như ý.
Vào một cái, thân thể của Hoàng Thiên giống như tia chớp, lấy tốc độ cực nhanh đến gần Chu Giang.
"A!"
Cả người Chu Giang ngây ngẩn. Ông ta chỉ cảm thấy bóng đen đối diện lóe lên, liền thấy Hoàng Thiên đã đứng trước mặt ông ta.
Vậy cũng quá nhanh rồi? Đây là thân pháp gì vậy?
Trong đầu Chu Giang là một mảnh lộn xộn, không chờ ông ta tỉnh táo lại, Hoàng Thiên đã đưa tay bắt lấy cổ tay của ông ta.
"Mày!"
"Mày cái gì?" Hoàng Thiên hét lớn một tiếng, một bàn tay khác giương lên, đánh vào mặt của Chu Giang.
Chát!
"Ôi a!"
Chu Giang kêu thảm thiết, miệng đầy máu, răng cửa rụng hết, đầu óc như ù đi, suýt chút nữa thì ngã xuống đất ngất rồi.
Một tát này cũng quá nặng, có thể nói Hoàng Thiên chưa bao giờ dùng sức lực lớn như vậy để đánh ai bao giờ, hôm nay gặp Chu Giang đã phải dùng tới.
Cũng may là Chu Giang còn luyện võ, nếu không, một tát này sẽ trực tiếp giết chết ông ta.
Hoàng Thiên cũng không chủ quan, trêи tay tăng thêm sức lực. Bóp cổ tay của Chu Giang kêu răng rắc.
Chu Giang hét lên thảm thiết, con hàng này cũng không cầm nổi châm đoạt hồn trong tay nữa, buông tay khiến nó rơi trêи mặt đất.
Bich.
Hoàng Thiên đạp lăn Chu Giang, sau đó bọn Tiêu Văn Hạ cũng xông tới, khống chế Chu Giang lại.
Tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh vỏn vẹn nửa phút, trêи cơ bản là Chu Giang chưa kịp phản kháng đã bị Hoàng Thiên chế phục.
Tưởng Bá Thiên cùng người đàn ông mỏ nhọn quan sát hết thảy, hai người đều hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ nghĩ mà sợ cực kỳ.
Hồi tưởng lại vừa rồi còn muốn đánh nhau với Hoàng Thiên, may mắn là Trần Khải Đạt kịp thời đuổi tới ngăn lại, nếu không, hậu quả khó mà lường được.
Lúc này Tưởng Bá Thiên mới chính thức ý thức được, Trần Khải Đạt làm rất đúng, thật sự không thể đối nghịch với cậu Thiên này.
Tưởng Bá Thiên lau mồ hôi lạnh. Muốn đi lên lấy lòng một chút, nhưng lại sợ Hoàng Thiên khó chịu cho nên không dám đi lên.
"Anh Thiên quá lợi hại, bội phục, bội phục." Người đàn ông mỏ nhọn vội vàng nịnh nọt.
Hoàng Thiên quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông mỏ nhọn, vô cùng chán ghét tên khổn tắc kè hoa này.
"Mày câm miệng cho tao, đến phiên mày nói chuyện hả?" Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn người đàn ông mỏ nhọn. Người đàn ông mỏ nhọn bị dọa đến rụt cổ một cái, không dám nói thêm nữa.
Lúc này Tưởng Bá Thiên càng không dám nói chuyện, hiện tại ông ta chỉ muốn toàn thây trở về, chỉ cần Hoàng Thiên không thu thập ông ta là được rồi.
"Chú Đạt, chú mau nói vài lời lời hữu ích đi" Tưởng Bá Thiên lặng lẽ nói thầm với Trần Khải Đạt với vẻ mặt khẩn cầu.
Trong lòng Trần Khải Đạt cũng không chắc. Dù sao ông ta cũng không thân quen gì với Hoàng Thiên, chỉ có thể trông cậy vào quan hệ thân thiết của ông ta và Tiêu Văn Hạ. Chắc hẳn Hoàng Thiên sẽ cho Tiêu Văn Hạ chút mặt mũi này.
"Tôi thử một chút xem sao, ông đấy, chỉ biết gây chuyện thôi."
Trần Khải Đạt oán trách trừng Tưởng Bá Thiên một cái.
Tưởng Bá Thiên một câu phản bác cũng không dám nói, ông ta chỉ mong Trần Khải Đạt có thể giải quyết chuyện này, có cầu cũng không được.
"Cậu Thiên, Tưởng Bá Thiên chọc giận cậu. Mong cậu ra tay nhẹ nhàng" Trần Khải Đạt đi tới cầu xin Hoàng Thiên. Hoàng Thiên rất im lặng, hiện tại anh nào có tâm tình để ý tới Tưởng Bá Thiên chứ.
Tưởng Bá Thiên mở sòng bạc ngầm, chuyên hãm hại và lừa gạt người khác, Hoàng Thiên cũng rất phiền chán.
"Ông qua đây." Hoàng Thiên vẫy tay với Tưởng Bá Thiên, ra hiệu cho ông ta lại gần.
Tưởng Bá Thiên ngoan ngoãn đi tới, đứng trước mặt Hoàng Thiên giống như học sinh tiểu học phạm phải sai lầm.
"Đóng cửa cải sòng bạc này đi, về sau không được phép lại mở sòng bạc, có làm được không?"
Hoàng Thiên hỏi Tưởng Bá Thiên. "Cái này..."
Tưởng Bá Thiên mở to hai mắt nhìn, sững sờ ngay tại chỗ.
Nằm mơ cũng không nghĩ tới Hoàng Thiên sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, đây không phải cắt đứt con đường kiếm tiền của ông ta sao?
Mở sòng bạc một ngày có thể thu được rất nhiều tiền, làm sao Tưởng Bá Thiên có thể bỏ được miếng thịt này?
"Không làm được?" Sắc mặt của Hoàng Thiên trầm xuống, nếu như Tưởng Bá Thiên liều mình không bỏ mối lời này, Hoàng Thiên cũng không ngại phế con hàng này đi.
"Có thể có thể có thể, tôi lập tức đóng cửa sòng bạc ngay, về sau chỉ kinh doanh đứng đắn." Tưởng Bá Thiên thấy Hoàng Thiên muốn nổi giận, liền vội vàng đồng ý.
Thấy Tưởng Bá Thiên như thế, Hoàng Thiên chỉ hừ lạnh một tiếng, không để ý đến con hàng này nữa.
Cũng chẳng sợ Tưởng Bá Thiên nói không làm, chỉ cần con hàng này dám xây dựng song bạc một lần nữa. Hoàng Thiên nhất định sẽ biết.
"Anh Thiện, xử trí Chu Giang như thế nào đây?" Tiêu Văn Hạ xin chỉ thị của Hoàng Thiên.
Bây giờ Hoàng Thiên còn chưa nghĩ kỹ nên xử trí Chu Giang như thế nào, tên khốn nạn này khiến Hoàng Thiên phải chịu thiệt thòi không nhẹ. Suýt chút nữa đã lấy mạng của Hoàng Thiên, há có thể dễ dàng tha thứ?
"Đưa đi."
Hoàng Thiên nói xong, dẫn đầu đi ra khỏi phòng. Bọn Tiêu Văn Hạ áp giải Chu Giang ra ngoài. Vặn lấy cánh tay áp ra ngoài.
Chu Giang không ngừng la mắng dọc đường, ông ta cũng biết nếu đã rơi vào trong tay của Hoàng Thiên, chỉ sợ sẽ gặp xui xẻo.
Trần Khải Đạt vốn định tìm cách làm thân với Hoàng Thiên, nhưng lại phát hiện căn bản là Hoàng Thiên không thèm để ý đến ông ta, ông ta cũng chỉ đành biết điều ở lại sân sau, không dám đi theo.
"Lúc nào cũng phải chú ý đến Tưởng Bá Thiên cho tôi, nếu tên khốn này còn dám mở sòng bạc hại người thì phá nát sòng bạc của ông ta."
Hoàng Thiên nói với Tiêu Văn Hạ.
"Đã rõ."
Tiêu Văn Hạ đáp một tiếng, lúc này anh ta đang cùng hai đàn em chăm sóc cho Hàn Tú, chuẩn bị đưa Hàn Tú đến bệnh viện trị thương.
"Hoàng Thiên, mày thả tạo ra ngay, mày muốn làm gì tao?" Giọng nói của Chu Giang mang theo vẻ run rẩy, lớn tiếng la hét với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, nói với Chu Giang: "Ông muốn giết tôi, đương nhiên là tôi cũng muốn giết ông, cái này rất công bằng còn gì"
"Mày dám! Tao còn có hai đứa con trai, mày dám đụng đến tao, nhất định hai đứa con trai của tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
Chu Giang bị dọa sợ, vội vàng uy hϊế͙p͙ Hoàng Thiên, mong Hoàng Thiên biết khó mà lui. Nếu ông ta không nói như vậy, còn có thể giữ lại cho ông ta một cái mạng.
Nhưng ông ta lại lựa chọn biện pháp ngu xuẩn nhất, đó chính là uy hϊế͙p͙ Hoàng Thiên. "Tốt thôi, bây giờ tôi liền đưa ông đi gặp Diêm Vương."
Hoàng Thiên không muốn nói nhảm với Chu Giang, lúc nói lời này, đã rút một con dao ra từ hông của đàn em.
"Không muốn! Cậu Thiến cậu nghe tôi nói, châm đoạt hồn trong người cậu chỉ có người trong sự môn của chúng tôi mới có thể giải, hiện tại trêи đời này ngoại trừ tội ra, cũng chỉ có tam sự muội Phan Thanh Linh có thể giúp cậu giải độc, tôi biết chắc chắn là cô ấy giúp cậu giải độc, đúng không?"
Chu
Danh Sách Chương: