Lâm Minh Thủy cười nhạo Hoàng Thiên nhưng trong lòng vẫn rất tức giận.
Trong lòng cô ta vẫn luôn âm thầm cạnh tranh với Tô Lạc Yến, bởi vì thời còn trung học phổ thông cô ta và Tô Lạc Yến đều xinh đẹp như nhau, là một đối thủ mạnh với cô ta.
Và Hoàng Thiên khi còn học trung học cơ sở đã từng thích Lâm Minh Thủy, Khi các bạn học cũ gặp lại nhau sau nhiều năm, Hoàng Thiên và Tô Lạc Yến lại có thể thân thiết với nhau như vậy, điều này khiến Lâm Minh Thủy thật sự rất khó chịu.
Mặc dù trong nội tâm của cô ta coi thường Hoàng Thiên, nhưng cô ta không muốn người đàn ông đã theo đuổi cô ta trở thành đồ chơi của Tô Lạc Yến.
Vì vậy, Lâm Minh Thủy đã chế nhạo Hoàng Thiên và chờ xem Tô Lạc Yến sau khi mất đi dự án thì buồn bã và tuyệt vọng như thế nào.
Thật ra trong lòng Hoàng Thiên đã biết Lâm Minh Thủy đang nghĩ gì, Hoàng Thiên thậm chí có thể đoán được một ít.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Minh Thủy, Hoàng Thiên thực sự có chút cảm xúc.
Khi còn trẻ, anh đã từng thích cô gái xinh đẹp này, mà bây giờ ai cũng đã trưởng thành nhưng mọi tình cảm tốt đẹp hồi trước không còn nữa, điều duy nhất còn lại là nhu cầu và lợi ích thôi.
“Tô Lạc Yến sẽ không thất vọng, người thất vọng sẽ là cô.”
Trêи mặt Hoàng Thiên không có biểu cảm gì, anh bình tĩnh nói với Lâm Minh Thủy.
Lâm Minh Thủy nghe xong lập tức cười to và cười rất đắc ý.
“Tôi nói này bạn học cũ, cậu cũng đừng có cố gắng nữa được không? Dì Trương là mẹ vợ của cậu, cậu thử bảo dì ấy nói cho cậu xem, cậu chủ nhà họ Hoàng sẽ giao dự án cho ai làm hả?”
Lâm Minh Thủy mỉm cười và liếc nhìn Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng đã nhận được ba tỷ năm trăm triệu tiền mặt của Vương Tử Tuyên, vì vậy bà ta đương nhiên sẽ về phe Vương Tử Tuyên.
Lúc này, bà ta lạnh lùng nhìn Hoàng Thiên nói: “Minh Thủy nói đúng, dự án chắc chắn sẽ thuộc về nhà họ Vương, Chờ đến khi chủ tịch Lương đến đây thì tôi sẽ nhờ ông ấy giới thiệu tôi với cậu chủ Vương, tôi sẽ tự mình nói chuyện với cậu chủ Vương!”
Với câu trả lời chắc chắn của Trương Lan Phượng, trong lòng Vương Tử Tuyên bây giờ cảm thấy vui sướиɠ và đắc ý.
“Cảm ơn dì Trương, sau khi mọi chuyện thành công cháu sẽ báo đáp dì.”
Vương Tử Tuyên ra vẻ nịnh bợ với Trương Lan Phượng.
Trần Giang nóng lòng muốn xem kịch hay, cô ta thúc ɖu͙ƈ nói với Trương Lan Phượng: ‘Dì hai, dì có thể gọi điện thoại cho chủ tịch Lương một lần nữa đi, sao ông ấy vẫn vẫn chưa đến đây?”
Trương Lan Phượng nhìn đồng hồ, thời gian giao hẹn với Lương Mạnh Bắc đã qua hơn mười phút.
Bà ta cũng đang rất sốt ruột, dù sao chỉ cần gặp được Lương Mạnh Bắc thì sẽ biết cậu chủ Vương đang ở đâu, với một người con rể tuyệt vời như cậu chủ Vương thì bà ta nằm mơ cũng muốn có được.
“Được rồi, tôi sẽ gọi lại cho chủ tịch Lương.”
Trương Lan Phượng vui vẻ lấy điện thoại di động ra gọi cho Lương Mạnh Bắc.
Số điện thoại di động của Lương Mạnh Bắc được Vương Tử Tuyên nói với Trương Lan Phượng, Trương Lan Phượng giống như lấy được bảo bối lập tức lưu lại ngay ở hàng đầu tiên của danh bạ.
Nhưng mà điều làm cho Trương Lan Phượng buồn bực là Lương Mạnh Bắc không nghe điện thoại.
“Cái này, tại sao chủ tịch Lương lại tắt máy?”
Trương Lan Phượng cau mày thất vọng nói với Trần Giang.
Trần Giang cũng rất thất vọng, bởi vì cô †a đang chờ xem trò cười của Hoàng Thiên, nhưng bây giờ Lương Mạnh Bắc không đến đây, vậy cô ta xem trò cười này kiểu gì?
“Chắc không có việc gì đâu dì hai, có lẽ điện thoại của chủ tịch Lương bị mất sóng, đợi một lát nữa dì gọi lại thử xem.”
Trần Giang nói.
Trương Lan Phượng gật đầu, nhưng thật ra bà ta đang lo lắng hơn bất cứ ai khác.
Lâm Ngọc An nhìn Vương Tử Tuyên và những người khác, cảm thấy có chút khó chịu.
Đặc biệt là Lâm Minh Thủy, Lâm Ngọc An thực sự coi thường cô ta.
Bạn học cũ lâu ngày không gặp của Hoàng Thiên, vừa gặp mặt lập tức mỉa mai nhau như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Ngọc An chọc nhẹ Hoàng Thiên rồi nói: “Nếu chủ tịch Lương không đến được vậy thì chúng ta về nhà trước đi.”
Thật ra Hoàng Thiên cũng không muốn ở đây lâu, giao lưu với đám người tâm thường này cũng không có lợi gì.
Thấy vợ nói như vậy Hoàng Thiên gật đầu, chuẩn bị cùng cô rời khỏi đây.
Thật bất ngờ, Trần Giang đột nhiên đứng chắn trước mặt Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An.
“Đừng đi luôn vậy chứ Hoàng Thiên, chủ tịch Lương sẽ tới đây sớm thôi, chẳng lẽ cậu đang sợ bị lộ sao? Ha ha.”
Trần Giang khoanh tay chế giễu nhìn Hoàng Thiên, ra vẻ nếu anh không nghe theo thì sẽ không buông tha.
“Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, có gì sợ bị lộ chứ?”
Hoàng Thiên lạnh nhạt nói với Trần Giang.
“Ha ha, vẫn còn mạnh mồm mạnh miệng lắm, vậy tôi hỏi cậu, nếu mà không phải có tật giật mình thì sao lại vội vã rời đi như vậy?
Ở lại đây chờ một lúc nữa không được hay sao?”
Trần Giang quệt miệng cười nói.
“Đúng vậy, tôi cũng có nghe chị Trần Giang nói là anh còn bảo mình là cậu chủ Hoàng ở Hà Nội sao? Ha ha ha, anh đúng là khoác lác hơi quá rồi đấy.”
Vương Tử Tuyên hùa theo Trần Giang cùng nhau chế nhạo Hoàng Thiên.
Lâm Minh Thủy nắm lấy cánh tay của Vương Tử Tuyên và cười to: “Hoàng Thiên à, có thể người khác không biết chỉ tiết về cậu.
Tố Huệ và tôi là bạn học cũ của cậu thì làm sao mà không biết được gia cảnh của cậu chứ? Nghiêm túc đấy, lần này cậu khoác lác cũng hơi quá đáng rồi. “
“Đúng rồi, tôi nhớ rõ ba năm cấp hai cậu mặc đúng một cái quần rách, trêи ʍôиɠ còn bị thủng vài lỗ, như vậy mà còn nói mình là cậu chủ Hoàng sao?”
Tố Huệ cười nhạo nói.
Lâm Ngọc An thấy những người này cứ dây dưa không dứt, cô khẽ nhíu mày, đi tới nói: “Như vậy là đủ rồi, đúng không?”
Nhìn thấy Lâm Ngọc An không vui, Vương Tử Tuyên cùng những người cũng không trêu chọc nữa.
Bây giờ còn đang nhờ vả Trương Lan Phượng vậy nên Vương Tử Tuyên không dám nghĩ đến việc xúc phạm Lâm Ngọc An.
“Ha ha, được rồi, được rồi, Ngọc An, chúng tôi không nói Hoàng Thiên nữa.”
Vương Tử Tuyên nở một nụ cười hèn hạ với Lâm Ngọc An rồi nói.
Lâm Minh Thủy và Tố Huệ không nói nữa, nhưng trong lòng họ vẫn đang âm thâm cười nhạo Hoàng Thiên.
Thật ra trong lòng Hoàng Thiên không bận tâm, Vương Tử Tuyên và Lâm Minh Thủy chỉ là những tên hề đang nhảy nhót mà thôi, đương nhiên là anh sẽ không bị bọn họ chọc tức.
Trương Lan Hương nhìn thấy Lâm Ngọc An định rời đi với Hoàng Thiên, bà ta cũng không ngăn cản, sau đó cùng Trần Giang Hùng đi tới.
“Ngọc An à, cháu không thể để Hoàng Thiên bỏ trốn được, Một lát nữa chủ tịch Lương sẽ đến đây, lúc đấy có thể biết được rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với Hoàng Thiên và Đường Lương Hạnh.”
Trương Lan Hương trừng mắt nhìn Hoàng Thiên rồi lại quay sang nói tiếp với Lâm Ngọc An: “Chuyện này cứ giao cho bác, hôm nay bác phải làm cho ra lẽ chuyện này!
Hừ, cậu ta có cháu rồi mà còn không biết đủ vậy mà lại dám lăng nhăng ở bên ngoài, đúng là không biết xấu hổ mà!”
Trần Nghiên Hy cũng tham gia vào thuyết phục Lâm Ngọc An: “Đúng vậy, Ngọc An, nếu cháu và Hoàng Thiên muốn rời đi thì chúng tôi cũng không cản, nhưng ở lại cũng đâu có sao? Hoàng Thiên và Đường Lương Hạnh có phải là như thế kia không? Chuyện này cần phải làm cho rõ ràng.”
Lâm Ngọc An im lặng, cô luôn cảm thấy có lỗi với Hoàng Thiên, đã là vợ chồng được lâu nhưng cô cũng không cho Hoàng Thiên đụng vào thân thể của mình.
Là một người đàn ông thì làm sao chịu nổi chứ, cho dù đi ra ngoài tìm phụ nữ thì đó cũng là điều bình thường.
Huống hồ còn không có bằng chứng là Hoàng Thiên đã ra ngoài lăng nhăng.
Nghĩ đến điều này, Lâm Ngọc An ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên và bình tĩnh nói với Trương Lan Hương và Trần Giang Hùng: “Cảm ơn lòng tốt của các bác, nhưng mà cháu tin tưởng Hoàng Thiên!”
Nghe vậy, trong lòng Hoàng Thiên không khỏi ấm áp, nhìn vào Lâm Ngọc An.
Trương Lan Hương và Trần Giang Hùng sửng sốt một lúc, sau đó Trương Lan Hương nói: “Ôi, đứa trẻ này cháu thật ngốc nghếch.”
Lâm Ngọc An không muốn nghe bà ta nói nhiều nữa, nắm tay Hoàng Thiên bước ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa, lập tức nhìn thấy một người đẹp cao gầy rất có khí chất đứng ở cửa, đang chuẩn bị tiến vào phòng.
Lâm Ngọc An trong nháy mắt đã biết, đây không phải là trợ lý Lưu Nguyệt Hoa của Lương Mạnh Bắc sao?
“Trợ lý Lưu, sao cô lại ở đây, chủ tịch Lương đâu?”
Lâm Ngọc An nghi ngờ hỏi Lưu Nguyệt Hoa.
Vẻ mặt của Lưu Nguyệt Hoa có chút ngưng trọng, so với ngày thường cô ta luôn mỉm cười thì như là một người khác vậy.
Nhưng cô ta vẫn lịch sự mỉm cười với Lâm Ngọc An: “Cô Lâm, vừa rồi chủ tịch Lương của chúng tôi vừa gặp tai nạn, hiện giờ đang cấp cứu trong bệnh viện…Ông ấy cử tôi đến dự cuộc hẹn thay ông ấy, có vài lời muốn nói với mẹ của cô.”
Ngay khi nói xong những lời này, cả phòng đều bị sốc.
Kể cả Hoàng Thiên cũng rất kinh ngạc.
Lương Mạnh Bắc đã bị tai nạn gì mà đến nông nỗi phải cấp cứu?
Lưu Nguyệt Hoa cùng Lâm Ngọc An nói xong, liền đi tới trước bàn rượu của Trương Lan Phượng.
“Bà Trương, chủ tịch Lương nhờ tôi nói cho bà biết là dự án hoàn thiện của sơn trang Cầm Viên. Chúng tôi chấp nhận sẽ giao toàn quyền xây dựng lại cho bà, bởi vì đây là mệnh lệnh của cậu chủ Hoàng.”
“Ngoài ra, bà đã đề xuất giao dự án công viên nước cho nhà họ Vương, Điều này là không thể, bởi vì chủ tịch Lương đã hứa với con rể của bà là Hoàng Thiên rằng phần dự án này phải giao cho nhà họ Tô.”
Lưu Nguyệt Hoa nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Trương Lan Phượng khi nghe được điều này đã đơ người ra, bà ta đã cầm ba tỷ rưỡi tiền biếu tặng của Vương Tử Tuyên rồi, nếu bây giờ bà ta không giúp Vương Tử Tuyên nhận được dự án thì làm sao mà có thể giải thích được?
Nhìn Hoàng Thiên ở một bên, trong lòng Trương Lan Hương rung động.
Những gì Lưu Nguyệt Hoa vừa rồi đã nói cực kỳ rõ ràng, chính Hoàng Thiên mới là người quyết định.
Danh Sách Chương: