Mục lục
Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy dáng vẻ Đinh Quang Anh bây giờ đang tham sống sợ chết thực sự khiến Hoàng Thiên vô cùng ngứa mắt.

Một tay vừa tóm chặt lấy cổ áo Đinh Quang Anh, Hoàng Thiên lạnh lùng nói: “Vừa nãy ông hung hăng lắm cơ mà? Sao bây giờ lại bảo chúng ta phải từ từ nói chuyện hả?”

Giọng nói của Đinh Quang Anh lắp ba lắp bắp, ông ta trả lời một cách yếu ớt bất lực với Hoàng Thiên: “Tôi… ngài Hoàng Thiên à, vừa nấy thái độ của tôi không tốt, là lỗi của tôi, cậu đừng để chuyện đó trong lòng. Bây giờ chúng ta không vội mà, chúng ta thương lượng với nhau một chút đi.”

Tiêu Tấn đứng ở một góc nhìn tất cả liền bu môi.

Thấy Đinh Quang Anh mất hết mặt mũi như vậy, trong lòng Tiêu Tấn chỉ thấy xem thường ông ta mà thôi.

Anh ta nghĩ thầm lão già chó má này mà là Đường chủ Hắc Phong Đường á? Can đảm thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy nhát chết, vừa thấy súng là đã cầu xin, vẫy đuôi như một con cún, thế mà cũng xứng làm Đường chủ Hắc Phong Đường?

Không chỉ có Tiêu Tấn tỏ ra khinh thường đối với Đinh Quang Anh, bọn đàn em Tiêu Tấn đứng ở phía dưới cũng xem thường Đỉnh Quang Anh.

Đỉnh Quang Anh cũng tận mắt nhìn thấy thái độ mà thuộc hạ của Hoàng Thiên dành cho ông ta.

Nhưng nếu như vậy thì sao? Đối với Đinh Quang Anh mà nói, được sống là chân lý của cuộc đời, không còn sống thì có thể làm được gì nữa, tất cả chỉ là phù du mà thôi.

Đinh Quang Anh căng thẳng nói nhỏ với Hoàng Thiên với dáng vẻ khúm núm: “Cậu Thiên, cậu thấy thế nào? Cậu… Cậu bỏ súng xuống trước đi được không, có gì chúng ta từ từ nói, cái gì cũng phải bàn bạc mới được mà.”

Tiêu Đông Mai đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, bà ta tức giận đến nỗi muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho đỡ mất mặt.

Bà ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, đường đường là Đường chủ Häc Phong Đường nổi danh khắp cả thủ đô Hà Nội mà lại là một kẻ ham sống sợ chết như vậy!

Đưa người này đến đây thật sự khiến bà †a vô cùng mất mặt mà!

Tiêu Đông Mai càng nghĩ càng điên máu, ban đầu bà ta còn nghĩ có thể nhờ cậy vào Đinh Quang Anh báo thù rửa hận cho bà ta, dù sao lúc ở nhà họ Hoàng ở Hà Nội, bà ta đã bị Hoàng Thiên bắn một viên đạn vào chân, tuy rằng viên đạn đã được lấy ra, nhưng bà ta chỉ có thể đi khập khiễng, không thể đi lại bình thường được nữa. Bà ta hận Hoàng Thiên đến tận xương tủy, điều này không bao giờ thay đổi.

Tiêu Đông Mai tức giận điên mất thôi, bà ta quát Đinh Quang Anh ầm lên: “Ông Quang Anh! Ông chỉ được như vậy thôi sao? Tôi gọi ông đến để đối phó với Hoàng Thiên chứ không phải bảo ông cầu xin cậu ta tha mạng ở đây!”

Đinh Quang Anh bắt đầu thấy căng não rồi, một bên là Hoàng Thiên dùng súng chĩa thẳng vào đầu của ông ta, đe dọa ông ta có thể mất mạng bất cứ lúc nào, còn bên kia Tiêu Đông Mai còn nửa đe dọa nửa ép buộc ông ta, thực sự khiến ông ta không biết phải như thế nào cho đúng.

Đỉnh Quang Anh quay lại, bày ra vẻ mặt đau khổ nói với Tiêu Đông Mai: “Bà Mai à, bà không thấy Hoàng Thiên đang chĩa súng vào đầu tôi sao? Lúc này bà phải thông cảm cho hoàn cảnh bắt buộc của tôi chứt”

Tiêu Đông Mai nghe vậy thì quát Đinh Quang Anh ngay: “Thông cảm sao, thông cảm cái shit! Bây giờ tôi ra lệnh cho ông phải giết chết Hoàng Thiên bằng mọi giá! Nếu không tôi cũng sẽ không để cho ông sống yên ổn đâu!”

Đinh Quang Anh cũng không dám đắc tội Tiêu Đông Mai, Tiêu Đông Mai chính là thần tài của ông ta, nếu như ông ta dám làm trái ý Tiêu Đông Mai, làm sao có thể duy trì Hắc Phong Đường được nữa.

Thấy Đinh Quang Anh không nói gì cả, Tiêu Đông Mai tức giận đến nỗi chân mày cũng đứng lên, bà ta ra lệnh cho các thành viên trong Hắc Phong Đường: “Mấy người nghe lệnh của tôi, ngay lập tức giết chết Hoàng Thiên, tôi không cần bắt sống cậu ta nữa! Ai giết được Hoàng Thiên, tôi sẽ cho người đó ba mươi lăm tỷ!”

Chuyện này…

Quả nhiên tiền có ma lực là to lớn, mấy thành viên trong Hắc Phong Đường chỉ vừa nghe thấy giết Hoàng Thiên sẽ có tiền thưởng ba mươi lăm tỷ thì ai cũng động lòng.

Có mấy người trong đó nóng lòng muốn thử, muốn đánh lén Hoàng Thiên lúc anh không để ý đến họ!

Hoàng Thiên nghe thấy Tiêu Đông Mai nói như vậy thì trong lòng anh cũng rất bực mình.

Hoàng Thiên giận giữ nói với Tiêu Đông Mai: “Tiêu Đông Mai, mặt của bà dày thật đấy, bà không biết tiền của bà lấy từ đâu ra à?

Không phải tiền của nhà họ Hoàng bọn tôi sao? Giờ bà muốn lấy tiền của cha tôi để mua mạng của tôi sao? Trêи đời này còn người đàn bà nào vô liêm sỉ như bà không?”



Tiêu Đông Mai chống tay vào eo, vô cùng hả hê khiêu khích Hoàng Thiên: “Ha ha, tôi lấy tiền của cha cậu để thuê người giết cậu đấy, vậy thì sao? Ai bảo cha cậu cam tâm tình nguyện cho tôi tiền chứ?”

Bên ngoài Hoàng Thiên không nói gì nhưng trong lòng anh đã âm thầm đưa ra một quyết định. Nếu có cơ hội chắc chắn anh sẽ trừ khử Tiêu Đông Mai, không để cho bà ta được sống yên ổn!

Thấy mấy người trong Hắc Phong Đường được rục rịch chuẩn bị ra tay với Hoàng Thiên, Tiêu Tấn với mười mấy thuộc hạ đều đề phòng, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Đỉnh Quang Anh thấy như vậy, trong lòng ông ra lo lắng vô cùng, chỉ sợ nếu mấy thuộc hạ của ông ta xông lên thì Hoàng Thiên sẽ kéo cò súng cướp đi cái mạng già của ông ta mất.

Đỉnh Quang Anh quát mấy tên trong Hắc Phong Đường: “Mấy người lại gần đây làm gì! Muốn tạo phản sao?”

Bọn người trong Hắc Phong Đường kia đang nóng lòng muốn giết Hoàng Thiên thì nghe thấy mệnh lệnh của Đinh Quang Anh, ngay lập tức tất cả đều lui về phía sau vài bước, chứng tỏ bọn họ vẫn rất sợ tổng đường chủ là Đinh Quang Anh.

Tiêu Đông Mai thấy rõ Đinh Quang Anh đã bị Hoàng Thiên khống chế, hôm nay muốn diệt trừ Hoàng Thiên là việc không dễ dàng rồi.

Nếu bà ta không làm ăn cẩn thận, chỉ sợ Hoàng Thiên còn có thể bắt bà ta lại cũng không biết chừng.

Nghĩ đến đây, Tiêu Đông Mai không dám manh động nữa, bà ta lẩm bẩm rằng trong 36 kế, chạy là cách tốt nhất. Vì vậy thừa dịp không ai chú ý bà ta lê cái chân bị thương chạy ra bên ngoài.

“Hoàng Thiên, bà ta chạy trốn kìa!”

Tiêu Tấn gấp gáp đến nỗi muốn giậm chân, anh ta vội vàng muốn đuổi theo bà ta.

Hoàng Thiên quay đầu liếc mắt nhìn, Tiêu Đông Mai đã chạy vào một hẻm nhỏ ở phố đối diện rồi, ha ha, bị tật ở chân mà tốc độ khá nhanh đấy.

Hoàng Thiên nói với Tiêu Tấn: “Bà ta muốn chạy thì cứ để bà ta chạy đi.

Sớm muộn gì chúng ta cũng có thể bắt bà ta lại thôi!”

Hơn nữa trước mắt họ đang bị mấy chục người của Hắc Phong Đường bao quanh, Tiêu Tấn với các thuộc hạ muốn lao ra đuổi theo Tiêu Đông Mai cũng hơi khó khăn.

Tiêu Tấn có chút không cam lòng nhưng anh ta vẫn gật đầu, bây giờ anh ta cùng phe với Hoàng Thiên, thấy Tiêu Đông Mai vô liêm sỉ như thế thì vô cùng muốn bắt bà ta lại.

Vẻ mặt Hoàng Thiên không để lộ biểu cảm gì, lạnh lùng nhìn Đinh Quang Anh hỏi: “Đinh Quang Anh, ông định làm như thế nào?”

Trong lòng Đinh Quang Anh càng hoảng sợ hơn, ông ta âm thầm chửi mắng Tiêu Đông Mai hàng nghìn lần, đúng là đồ qua cầu rút ván, Tiêu Đông Mai thấy tình thế không ổn đã vội chạy trước, để ông ta một mình đối mặt với cái chết rồi.

“Hoàng Thiên. Rơi vào trong tay mày, tao nhận thua! Mày muốn xử lý tao thế nào cũng được!”

Đinh Quang Anh cũng biết Hoàng Thiên sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu, nên ông ta †ỏ ra ngoan cường đối với Hoàng Thiên vì muốn lấy lại một chút mặt mũi cho bản thân, dù sao cái dáng vẻ nhát cáy vừa nấy của ông ta thật sự rất mất mặt.

Vốn dĩ Hoàng Thiên cũng không có ý định tha cho Đinh Quang Anh, thấy lão già này lại vẫn còn muốn giả vờ, không những Hoàng Thiên không giận mà còn cười.

Hoàng Thiên cười lạnh lẽo hỏi Đỉnh Quang Anh: “Ha ha, mới được một lúc mà ông lật mặt nhanh vậy, lại dũng cảm ghê?”

Con ngươi của Đinh Quang Anh đảo qua đảo lại, nói với Hoàng Thiên rằng: “Ông đây vốn dũng cảm như vậy đấy! Nói đi, mày muốn làm gì tao? Tao nhắc nhở mày, nếu như mày dám đụng đến sợi tóc nào của tao, thuộc hạ của tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Vừa nói, Đinh Quang Anh vừa chỉ hơn ba mươi người đúng xung quanh đó để đe dọa Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên ghét nhất chính là loại người như Đinh Quang Anh, không biết lượng sức mình, lúc này anh nở nụ cười lạnh lùng: “Ha ha, ông cho rằng thuộc hạ của tôi chỉ có mấy người này thôi sao?”

Đinh Quang Anh tiếp tục hù dọa Hoàng Thiên, hy vọng Hoàng Thiên sẽ bị ông ta dọa SỢ: “Tao nói lại cho mày biết! Nếu mày dám động đến tao thì hôm nay cũng sẽ là ngày dỗ của mày!”



Nhưng mà Đinh Quang Anh cũng quá ngu ngốc rồi, từ trước đến nay Hoàng Thiên thích mềm không thích cứng, nếu như Đinh Quang Anh tiếp tục cầu xin van nài anh thì kết cục của ông ta đã khá hơn một chút rồi.

“Thật sao? Vậy tôi phải cẩn thận, không được động đến ông rồi!”

Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng, dùng cái chuôi khẩu súng đập mạnh vào bên trêи trán của Đinh Quang Anh!

“AI”

Đinh Quang Anh bị đập đếnnỗi hét ầm lên, máu tươi cũng chảy từ trêи trán xuống, ông ta bị Hoàng Thiên đánh cho choáng váng đầu óc, suýt chút nữa không đứng thẳng được.

Này!

Mấy tên thuộc hạ của Đinh Quang Anh thấy vậy đều rục rịch muốn đi lên, đặc biệt có mấy thành viên nòng cốt muốn xông lên liều mạng với Hoàng Thiên ngay lập tứ!

c “Chúng mày chán sống rồi đúng không?”

Tiêu Tấn phần nộ quát mấy tên thuộc Hắc Phong Đường kia.

Mấy thành viên nòng cốt không dám đi lên nữa, điều quan trọng là Đinh Quang Anh đang bị Hoàng Thiên khống chế, bọn họ sợ Hoàng Thiên có thể nổ súng bất cứ lúc nào.

Đỉnh Quang Anh trợn tròn mắt lên quát Hoàng Thiên: “Mày có bản lĩnh thì đánh chết tao đi!”

Hoàng Thiên chưa từng nghe thấy loại yêu cầu nào như vậy.

“Ha ha, được thôi, vậy tôi sẽ cho ông xuống chầu Diêm Vương!”

Hoàng Thiên nở nụ cười lạnh lẽo, sau đó Đỉnh Quang Anh bị nhận vô số cú đánh, đấm “nhiệt tình” từ Hoàng Thiên!

Đinh Quang Anh cao tuổi rồi, thân thể gầy gò ốm yếu, làm sao có thể chịu được lực đánh của người trẻ tuổi như Hoàng Thiên chứ?

Mới chỉ đánh được một lúc mà ông ta đã bị Hoàng Thiên đánh cho ngã sõng soài xuống mặt đất, tay ông ta vừa chống xuống định ngồi dậy cũng bị Hoàng Thiên đạp cho.

gẫy xương, đau đến nỗi Đinh Quang Anh phải gào thét lên!

Bốp!

Đột nhiên, Hoàng Thiên đá một cước vào mồm Đinh Quang Anh, đá cho ông ta gấy luôn bốn cái răng trướ!

c Đinh Quang Anh đau đến nỗi phải kêu lên vô cùng thảm, suýt chút nữa ông ta đã ngất đi rồi.

“AI Đau quái”

Đinh Quang Anh không thể chịu nổi nữa rồi, lúc này ông ta đã không còn đủ sức để nghĩ đến việc giữ mặt mũi nữa, liền vội vàng xin tha với Hoàng Thiên: “Đừng đánh, đừng đánh nữa, cậu Thiên, tôi phục rồi!”

Hoàng Thiên cũng không có dự định dừng lại, lần trước không phải là anh chưa cho Đinh Quang Anh cơ hội, nhưng lão già này lại không biết điều, lần này ông ta lại dám mò đến lần nữa, Hoàng Thiên làm sao có thể tha cho ông ta một cách dễ dàng được?

“Bây giờ ông mới biết xin tha mạng sao?

Đã quá muộn rồi! Không phải ông bảo tôi có bản lĩnh thì giết ông đi sao? Bây giờ tôi sẽ tác thành cho ông!”

Hoàng Thiên gầm lên, lấy một thanh kiếm từ trong tay một tên thuộc hạ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK