Hoàng Minh Triết đứng im ở đó như kẻ thiểu năng, cậu ta không dám nói thêm một chữ nào, thực sự là cậu ta đã không thể chịu đựng được nữa khi bị đánh.
Hoàng Thiên cũng không đánh cậu ta nữa, nhưng anh vẫn đứng đó chờ Tiêu Văn Hạ đến.
Lúc này Hoàng Thiên đã có phán xét riêng của mình, phải canh chừng thật chặt Hoàng Minh Triết và Tô Diễm Dung, hơn nữa còn có cả Tô Diễm Lan vừa nhảy ra đây.
Những người này không canh trừng cho tốt thì không biết sẽ loạn đến mức nào, Hoàng Thiên thấy rất phiền phức.
Chưa tới hai mươi phút sau, Tiêu Văn Hạ mang theo người chạy tới chỗ này.
Nhìn Hoàng Minh Triết và Tô Diễm Dung vẫn còn ngơ ngẩn ở thành phố Bắc Ninh, Tiêu Văn Hạ tức không có chỗ mà trút ra.
“Cậu Thiên, sao bọn họ còn ở đây ạ?”
Tiêu Văn Hạ lặng lẽ hỏi.
Hoàng Thiên cũng chán không muốn nói, lúc trước từng sai người đưa Hoàng Minh Triết về thành phố Hà Nội, tưởng bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, lại đâu ngờ rằng họ lại không biết điều như vậy.
Với những người như vậy, nhân nhượng là không được, phải thẳng tay mạnh bạo.
“Cậu đi một chuyến, đưa bọn họ tới Hà Nội, giao người cho quản gia Trần và luật sư Đặng Đại Trung
Hoàng Thiên nói với Tiêu Văn Hạ.
“Vâng, cậu Thiên, bây giờ tôi chuẩn bị đi luôn”
Tiêu Văn Hạ trả lời nhanh chóng.
“Trên đường thì cẩn thận một chút, mang thêm ít người đi nữa, ba người này mưu mô lắm”
Hoàng Thiên nhắc nhở Tiêu Văn Hạ.
Mặc dù anh biết Hoàng Thiên và hai người phụ nữ họ Tô không có bản lĩnh làm gì nhưng ba người bọn họ đều rất mưu mô, Hoàng Thiên không muốn xảy ra chuyện gì rắc rối nữa.
“Yên tâm đi cậu Thiên, ở trước mắt tôi, bọn họ không làm lên chuyện sóng gió gì đâu”
Tiêu Văn Hạ cười nói.
“Không thể sơ ý được, có người ở sau lưng giúp đỡ bọn họ”
Hoàng Thiên nói.
Tiêu Văn Hạ không biết người đứng sau làm chỗ dựa cho ba người bọn họ là ai nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Thật ra thì Hoàng Thiên đang ám chỉ những người ở tập đoàn Universe, Tô Diễm Lam là vợ của Staro, cũng là một tổng giám đốc nhỏ trong tập đoàn Universe, nói không chừng thì có thể tập đoàn Universe đó sẽ thuê sát thủ tới cứu Tô Diễm Lan.
Cho nên cứ cẩn thật là tốt nhất, dặn dò Tiêu Văn Hạ xong, Hoàng Thiên Bảo Tiêu Văn Hạ có thể bắt ba người Hoàng Minh Triết chuẩn bị đi khỏi quán bar.
Tiêu Văn Hạ mang theo mấy tên thuộc hạ, đi ba chiếc xe, đưa ba người Hoàng Minh Triết vào một xe đi giữa ba chiếc chậm rãi rời khỏi.
Hoàng Thiên nhìn ba chiếc xe rời đi, sau đó mới gọi điện cho quản gia Trần hỏi thăm tình hình ở Hà Nội.
Qua điện thoại, quản gia Trần nói cho Hoàng Thiên biết Ngụy Đông Tường và Từ Khôn đều đã trở về Hà Nội, cũng không có đi đâu nữa.
Hơn nữa quản gia Trần đã sắp xếp người giám sát từng hành động của Ngụy Đông Tường và Từ Khôn.
Ngày hôm nay, Đặng Đại Trung chính thức kiện Ngụy Đông Tường và Từ Khôn ra tòa, và bao gồm cả Hoàng Minh Triết với Tô Diễm Dung, bây giờ chỉ chờ hai người đó trở về Hà Nội và khởi tố.
Có đầy đủ chứng cứ trong tay, theo như lời của Đặng Đại Trung nói, vụ kiện này có thể nắm chắc chắn phần mười cơ hội thắng, chắc chắn có thể tổng đám người Ngụy Đông Tường cùng vào tù giam.
“Cậu chủ, còn Hoàng Minh Triết cậu có muốn thủ hạ lưu tình chút không?”
Sau khi quản gia Trần báo cáo hết tất cả tình hình, sau đó mới thấp giọng hỏi.
Hoàng Thiên cũng đã sớm đưa ra quyết định, với Hoàng Minh Triết sẽ làm theo pháp luật, nếu tên oắt này có thể gánh nổi trách nhiệm của pháp luật thì chắc chắn phải để tên bắt này gánh chịu.
Nếu không Hoàng Minh Triết vĩnh viễn không biết quay đầu hối cải, hay là để Hoàng Minh Triết vào tù tỉnh ngộ dần dần.
“Không cần! Hoàng Minh Triết đã vi phạm pháp luật thì cứ để cậu ta chấp nhận hình phạt”
Hoàng Thiên nói với quản gia Trần.
“Tôi biết rồi.
Lúc nữa tôi sẽ nói cho luật sư Trung, đưa Hoàng Minh Triết vào danh sách truy tố."
Quản gia Trần nói.
“Được rồi, có thể tối nay Hoàng Minh Triết sẽ tới Hà Nội, đến lúc đó ông kìm chế Hoàng Minh Triết, đừng để cậu ta trốn thoát”
Hoàng Thiên nói.
“Đã rõ”
Quản gia Trần trả lời.
Hoàng Thiên ngắt điện thoại, mặc dù anh không quá am hiểu lật pháp nhưng đoán chừng thì đám người Hoàng Minh Triết cũng phải bị xử giam khoảng ba năm, đây cũng không phải chuyện gì lớn.
Nếu như hôm nay không xảy ra chuyện thì có lẽ Hoàng Thiên thật sự sẽ do dự mà có thể tha cho Hoàng Minh Triết một lần.
Nhưng bây giờ, Hoàng Thiên đã hoàn toàn mất lòng tin với Hoàng Minh Triết, anh cảm thấy suy nghĩ của mình trước kia quá nhân từ.
Thu xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện, Hoàng Thiên mới lên xe rời khỏi chỗ này.
Gọi điện thoại cho Vũ Thanh, sau khi biết bị trí của Vũ Thanh, Hoàng Thiên chạy xe tới.
Bình thường thì Vũ Thanh sẽ không ở cố định nhưng bây giờ anh ta đang đợi Hoàng Thiên cùng đi tới Châu Phi nên cơ bản là anh ta vẫn đang ở trong thành phố.
Ở trong một nhà xưởng bỏ hoang, Hoàng Thiên đã gặp được Vũ Thanh.
Bên cạnh Vũ Thanh có mười mấy người đội viện.
Những người này ở bên cạnh Vũ Thanh rất nghiêm túc.
Hoàng Thiên vừa đến, mười mấy người cấp dưới đồng loạt hô chào.
Vũ Thanh chạy lên trước đón Hoàng Thiên rồi nói: “Staro đã khai, anh ta là cấp dưới tài giỏi nhất của Migfis, anh ta có địa vị rất cao ở tập đoàn Universe”
Hoàng Thiên nghe vậy thì hơi ngẩn người, anh vẫn luôn cho rằng Staro chỉ là một tổng giám đốc nhỏ thôi, không ngờ rằng lại chính là một con cá to nha.
“Anh ta đang ở chỗ nào?”
Hoàng Thiên hỏi Vũ Thanh.
“Cùng giam một chỗ với Bánh Bao, mấy tên đàn em kia của anh ta đã bị tôi kết liễu” Vũ Thanh rất bình tĩnh như chẳng có gì to tát nói với Hoàng Thiên.
Ngược lại Hoàng Thiên cũng không bất ngờ gì lắm, với tính cách của Vũ Thanh thì để mấy tên thuộc hạ của Staro biến mất chẳng có gì đáng phải ngạc nhiên.
Những người nước ngoài này là tự tìm cái chết, đến địa phận của Việt Nam mà còn ngang tàn thì coi như cuộc sống của bọn họ chấm dứt.
Lúc này Hoàng Thiên không nói gì, đi theo Vũ Thanh vào một căn phòng nhỏ.
Mở cánh cửa sắt ra, bên trong là hai người đàn ông ôm đầu ngồi xổm dưới đất không dám thở mạnh.
Chính là Staro và người bị bắt trước đó Bánh Bao.
Bánh Bao bị nhốt ở chỗ này nhìn có vẻ tốt hơn thường ngày một chút, tên oắt này sống không bằng chết, gã đang buồn phiền cực độ.
Trước đó giết mấy tên thuộc hạ của Staro, Bánh Bao cũng tận mắt nhìn thấy, chắc tên bắt này cũng bị dọa sợ sắp toi mất.
“Cậu Thiên, ngài đã tới! Ngài mau nói với ngài Vũ Thanh thả tôi ra đi, chúng ta đều là người Việt Nam...”
Bánh Bao thấy Hoàng Thiên như thấy được Phật tổ, gã kích động nhìn Hoàng Thiên khẩn cầu.
Hoàng Thiên thấy Bánh Bao không có mặt mũi lại hèn nhát như vậy thì vô cùng khó chịu không ưa.
Nếu đã tham sống sợ chết thì đừng nịnh hót mấy người nước ngoài.
“Mày rất sợ chết?”
Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi.
Bánh Bao ngồi xổm dưới đất không dám đứng dậy, chỉ khẽ gật đầu một cái rồi nhìn Hoàng Thiên chằm chằm với ánh mắt như phát sáng.
“Nếu sợ chết thì tại sao mày lại tham gia tập đoàn Universe? Còn chạy về Việt Nam đối đầu với tao?”
Hoàng Thiên hỏi.
“Cậu Thiên, tôi hối hận rồi, chỉ cần anh thả tôi.
Tôi xin đảm bảo sẽ hối cải và không giúp tập đoàn Universe làm chuyện xấu nữa”
Bánh Bao năn nỉ nói.
“Giang sơn dễ đổi bản tính khó đổi, những lời mày nói, tạo không dám tin”
Hoàng Thiên nói.
Bánh Bao bực tức.
Thật sự gã không muốn chết, nhưng nhìn mà xem, Hoàng Thiên giống như không chịu bỏ qua cho gã vậy.
“Cậu Thiên, vậy giờ anh muốn làm gì tôi? Bây giờ giết tôi sao?”
Bánh Bao không biết nói thế là tốt hay không, gã nhỏ giọng hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không thèm để ý tới loại người này, dám trêu chọc người khác mà lại sợ người ta quay lại trả đũa, loại người này từ trước tới nay Hoàng Thiên rất coi thường khinh bỉ.
Trước mắt bây giờ chỉ có Bánh Bao và Staro còn sống, một khi Staro gây ra chuyện gì rắc rối thì Bánh Bao này cũng khá quan trọng.
Bây giờ nghĩ lại, Staro vẫn khá kiên cường, tên nà không dễ thao túng.
Ngược lại Bánh Bao này lại có dục vọng muốn sống rất mạnh mẽ, rất có giá trị lợi dụng.
Nến muốn thuận buồm xuôi gió tìm được Migfis mà không cần người chỉ đường là không thể được, Bánh Bao này là người hợp lý nhất.
Thấy đùi phải của Staro vẫn đang chảy máu, Hoàng Thiên quay sang nói với Vũ Thanh: “Vũ Thanh, giúp anh ta lấy viên đạn ra”
Vũ Thanh gật đầu, ban đầu anh ta không định lấy viên đạn ra ngay giúp Staro vì Vũ Thanh muốn để cho loại người này chịu đau đớn một chút.
Bây giờ Hoàng Thiên đã nói, tự nhiên Vũ Thanh sẽ nghe theo.
Anh ta vẫy tay gọi một người cấp dưới tới lấy đạn ra cho Staro.
Những người này cũng giống như Vũ Thanh, với những vết thương bị đạn bắn trúng thì bọn
Staro cắn răng, cuối cùng vẫn cố gắng nhếch miệng cười, không dám nghĩ đến mưu kế gì nữa.
“Cậu chủ, bao giờ thì chúng ta xuất phát?”
Lúc này Vũ Thanh hỏi xin ý kiến.
Hoàng Thiên suy nghĩ một lúc thì thấy việc này không nên chậm trễ, phải càng nhanh càng tốt.
“Chuẩn bị đi, hôm nay liền đi Châu Phi”
Hoàng Thiên trả lời..
Danh Sách Chương: