Nhìn loại phẩm đức này của Sử Chính Tưởng và Sử Chấn, Hoàng Thiên không khỏi có chút buồn cười.
Hai cha con này, đúng thật là không cân mặt mũi nữa, lẽ nào đã quên việc bị trừng trị thế nào rồi à? "Sử Chấn, trước đây lúc ở Đà Nẵng ông khá thành thật đấy, nhanh như vậy đã quên rồi?" Hoàng Thiên cười nhạt, hỏi Sử Chấn.
Sử Chấn vừa nghe vậy, cả người lập tức tức giận đến run lên.
Đây là nỗi đau của ông ta, lúc ở Đà Nẵng phải cúi người dập đầu với Hoàng Thiên, nói nhiều lời nịnh nọt như vậy, cuối cùng Hoàng Thiên vẫn không cho ông ta được bộ mặt tốt đẹp gì.
Thật sự là quá sỉ nhục.
"Cút mẹ mày đi! Hoàng Thiên, tối hôm nay mày muốn sống rời khỏi nơi này, con bé bên cạnh kia cũng không tệ, ông đây sẽ giúp mày chằm sóc em nói" Đúng lúc này, một thanh niên hơn hai mươi tuổi xông tới, hùng hùng hổ hổ nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên vừa nhìn tới tên nhóc này liền nhận ra là Thẩm Lâm Vũ.
Chát! Hoàng Thiên không nói hai lời liền tát cho Thẩm Lâm Vũ một cái! Thẩm Lâm Vũ nào chịu được cái tát này của Hoàng Thiên, bị đánh cho đầu óc ong lên một tiếng, trong nháy mắt té ngửa ra đất.
"Ðm, đm! Thẩm Lâm Vũ tức giận đến nỗi không biết phải nói gì, anh ta bò dậy từ dưới đất, muốn liều mạng với Hoàng Thiên.
"Lâm Vũ con đừng xúc động, tên họ Hoàng này thật sự có bản lĩnh đấy."
Sử Chấn kéo Thẩm Lâm Vũ lại, ông ta biết Thẩm Lâm Vũ chắc chắn không phải đối thủ của Hoàng Thiên.
Sử Chính Tưởng hừ lạnh một tiếng, nói với Thẩm Lâm Vũ: "Lâm Vũ con lùi ra sau đi! Chỉnh đốn thằng họ Hoàng này, căn bản không cần chúng ta ra tay, hừ hừ!" "Cháu hiểu rồi ông ngoại!" Thẩm Lâm Vũ nói xong, hung hăng trợn
Danh Sách Chương: