Mục lục
Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chim khôn biết chọn cành mà đậu, đạo lý này Hoàng Lượng vẫn biết rất rõ.
Như lúc nãy Hoàng Thiên đã nói, anh ta đi theo Hoàng Minh Triết vì nhìn được Hoàng Minh Triết đã nắm quyền nhà họ Hoàng.
Dù vẫn chưa hoàn toàn khống chế được nhà họ Hoàng, nhưng mà có di chúc của Hoàng Văn Thành, có luật sư lớn như Ngô Đông Tường ở đó, tất cả mọi người đều cho rằng sau này Hoàng Minh Triết sẽ là chủ nhà họ Hoàng.
Thế nên Hoàng Lượng mới khăng khăng chuẩn bị bán mạng vì Hoàng Minh Triết, đối đầu với Hoàng Thiên.
Nhưng bây giờ, Hoàng Lượng mới cảm nhận được áp lực trước giờ chưa từng có.
Hoàng Thiên và Vũ Thanh ở đây, Hoàng Lượng cảm thấy lúc nào cũng có thể mất cái mạng nhỏ.
Nhìn kỹ Hoàng Thiên, Hoàng Lượng lại càng cảm thấy Hoàng Thiên mạnh hơn nhiều so với Hoàng Minh Triết.

Không chỉ là về mặt vũ lực, mà cả khi thể của Hoàng Thiên, còn ấn tượng ban đầu người khác, Hoàng Minh Triết không thể nào so sánh với Hoàng Thiên được.
“Cậu Thiên, cậu có chắc không? Thật sự có thể kéo Hoàng Minh Triết xuống ngựa sao?”
Hoàng Lượng im lặng nửa ngày mới hỏi Hoàng Thiên.
Trong lòng Hoàng Thiên vẫn rất phản cảm với loại người như Hoàng Lượng.

Chính là hám lợi, trong mắt người như Hoàng Lượng, chỉ có lợi ích, những thứ khác đều không quan trọng.

Nhưng người như thế này, có lúc cũng có thể lợi dụng một lần.
“Dĩ nhiên là nắm chắc, Hoàng Lượng, chỉ cần anh trung thành với tôi, tôi bảo đảm anh có thể tốt hơn cả bây giờ”.
Hoàng Thiên hứa với Hoàng Lượng.
Hoàng Lượng do dự, quả thật anh ta động lòng rồi.
Dĩ nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất chính là Hoàng Thiên và Vũ Thanh ở đây, nếu không đồng ý hợp tác với Hoàng Thiên, tính mạng sẽ không được đảm bảo.
“Được rồi cậu Thiên, tôi đứng về phí anh, sau này sẽ làm việc vì anh”
Cuối cùng Hoàng Lượng cũng hoàn toàn phục, cúi đầu thật sâu với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên quan sát Hoàng Lượng, anh cảm thấy dù Hoàng Lượng không phải kiểu người đáng tin cậy gì, nhưng câu nói vừa nãy có lẽ không phải là giả.
“Nếu anh đã nghĩ xong rồi, quy phục tối, sau này cũng không phản bội tôi, nếu không anh sẽ chết rất thảm đấy”
Hoàng Thiên cảnh cáo Hoàng Lượng.
“Tôi biết rồi! Cậu chủ cứ yên tâm đi, sau này tôi là người của anh, lúc nào cũng nghe theo sai bảo của anh”
Mặt Hoàng Lượng kiên quyết nói với Hoàng Thiên.

“Cậu chủ, người này không thể tin” Vũ Thanh nói nhỏ nhắc nhở bên tai Hoàng Thiên.
Sao Hoàng Thiên có thể không biết nhìn người được? Dĩ nhiên là anh biết, Hoàng Lượng có thể dễ dàng phản bội Hoàng Minh Triết, tương lai cũng có thể phản bội mình.
Nhưng những điều này đều không quan trọng, trước mắt có thể lợi dụng Hoàng Lượng này, không dùng thì phí.

Chuyện sau này để sau này lại nói.
“Được, vậy nói cho tôi những chuyện mà anh biết.”
Hoàng Thiên kéo một cái ghế, ngồi xuống.
Hoàng Lượng theo khuôn phép đứng trước mặt Hoàng Thiên, nói: “Cậu chủ, có chuyện quan trọng tôi muốn báo cáo với anh, nhưng anh nghe rồi đừng quá tức giận”
“Anh nói đi”
“Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung vẫn luôn làm những chuyện lung tung, hai người bọn họ đã làm tình rồi!”
Hoàng Lượng rất cao hứng nói với Hoàng Thiên.
Anh ta cảm thấy tin tức bùng nổ thế này chắc chắn sẽ khiến Hoàng Thiên hài lòng.
Quả nhiên, sau khi Hoàng Thiên nghe thấy lời của Hoàng Lượng, trong chốc lát chau mày lại!
Một cơn tức giận không tên lan ra từ lồng ngực, không thể kìm nén được.
Cái tên Hoàng Minh Triết chết tiệt lại ở cùng với Từ Diễm Dung?
Đây là tính chất gì chứ? Quả là đại nghịch bất đạo, không bằng cầm thú!
“Anh có bằng chứng gì không?”

Hoàng Thiên hỏi Hoàng Lượng.
“Tận mắt tôi trông thấy rất nhiều lên! Lúc anh vừa mới quay lại nhà họ Hoàng, Hoàng Minh Triết còn vụng trộm với Từ Diễm Dung ở lầu sau vườn mà!”
Hoàng Lượng lớn tiếng nói.
Nắm đấm của Hoàng Thiên nắm chặt kêu răng rắc, bây giờ anh chỉ muốn đánh chết Hoàng Minh Triết.
Tên cặn bã này, xương cốt của bố còn chưa lạnh, anh ta lại làm cái loại chuyện như thế!
Quả thực không phải là người, mà chính là một con súc vật.

“Anh nói tiếp đi, còn biết gì nữa?” Hoàng Thiên nén giận hỏi Hoàng Lượng.
Hoàng Lượng muốn đứng hoàn toàn về phía Hoàng Thiên, thế nên biết gì nói đấy, hơn nữa còn rất tích cực.
“Cậu chủ, quản gia Trần bị Hoàng Minh Triết nhốt trong phòng dưới tầng hầm, không biết muốn thế nào?
Hoàng Lượng nói.
Hoàng Thiên đứng lên ngay lập tức.
Điều anh quan tâm nhất chính là quản gia Trần, không chỉ vì làm rõ chuyện di chúc, mà điều quan trọng hơn là, anh không muốn thấy quản gia Trần xảy ra chuyện.
“Anh chắc chắn không?”
Để chắc chắn không có sơ hở, lúc này Hoàng Thiên nhìn chằm chằm Hoàng Lượng hỏi.
Hoàng Lượng vội gật đầu, nói: “Chính tôi mang người bắt quản gia Trần lại, võ công của quản gia Trần rất tốt, nhưng không thể chống lại nhiều người, vẫn bị chúng tôi nhốt trong phòng dưới tầng hầm”
“Cậu chủ, nếu anh muốn cứu quản gia Trần, tốt nhất là hành động nhanh chóng một chút, Hoàng Minh Triết có thể giết người diệt khẩu”
“Còn nữa, trước khi ông chủ lâm chung có gọi quản gia Trần, sau đó quản gia Trần bị Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung đuổi ra ngoài, cách một ngày, quản gia Trần bị nhốt trong phòng dưới tầng hầm”
Hoàng Lượng báo cáo xong những chuyện này cho Hoàng Thiên, đứng ở đó đợi Hoàng Thiên khen anh ta.
Nhưng khiến anh ta thất vọng rồi, Hoàng Thiên cũng không khen anh ta, chỉ lạnh lùng nói: “Ngón tay anh sao rồi?”
Hoàng Lượng cười nói: “Cậu chủ còn băn khoăn chuyện này sao.

Ngón tay tôi không sao rồi, thương nhẹ thôi”
“Ừm, nếu ngón tay anh đã không sao rồi thì theo tôi về nhà họ Hoàng, giúp sức cho tôi đi.”
Hoàng Thiên nói với Hoàng Lượng.
Hoàng Lượng ngây người một lúc, nhưng rất nhanh đã gật đầu thật mạnh: “Vâng! Cậu chủ yên tâm đi, sau này tôi sẽ xông pha khói lửa vì anh”
Vũ Thanh nhìn Hoàng Lượng, không nhịn được cười khẩy một chút.
Loại tiểu nhân này miệng lưỡi lưu loát, nói còn hay hơn hát, nhưng lúc nào cũng có thể phản bội được.
Vũ Thanh rất rõ, vì sao Hoàng Thiên lại muốn đưa Hoàng Lượng theo, không phải cần Hoàng Lượng giúp cái gì, mà là không tin được Hoàng Lượng mà thôi.

Nếu bên này Hoàng Thiên và Vũ Thanh vừa đi, Hoàng Lượng cầm điện thoại gọi cho Hoàng Minh Triết báo tin thì sao? Thế thì Hoàng Minh Triết sẽ chuyển quản gia Trần đi.
Mang Hoàng Lượng theo, Hoàng Lượng không có cơ hội báo tin cho Hoàng Minh Triết.
“Chuyện này không thể chậm trễ, đi thôi.”
Hoàng Thiên gọi Hoàng Lượng.
“Vâng vâng vâng”
Hoàng Lượng không dám không nghe lời, đồng ý theo Hoàng Thiên và Vũ Thanh xuống lầu, đi ra ngoài.
“Cậu chủ, tôi có xe, lái xe của tôi về thủ đô đi”
Hoàng Lượng chỉ một chiếc SUV trong bãi đỗ xe, chủ động nói.
“Cũng được”
Hoàng Thiên nói, nhận lấy chìa khóa mà Hoàng Lượng đưa, anh lái xe, Vũ Thanh và Hoàng Lượng ngồi phía sau, thực ra cũng là để khống chế Hoàng Lượng.
Hoàng Lượng rất thông minh, anh ra nhận ra Hoàng Thiên và Vũ Thanh vẫn không tin anh ta, vẫn đề phòng anh ta.
Xe rời khỏi nhà Hoàng Lượng, lái lên đường quốc lộ, hướng về phía thủ đô.
Sau khi đến thủ đô, Hoàng Thiên lái xe thẳng về nhà họ Hoàng.
Nhà họ Hoàng lúc này đã yên tĩnh lại rồi.
Cổng có vệ sĩ đứng gác, thấy xe của Hoàng Lượng, lập tức có người mở cửa, để xe đi vào trong.
Khi mấy người vệ sĩ thấy người lái xe là Hoàng Thiên, lập tức xù lông lên.
“Là Hoàng Thiên!”
“Chúng tôi cũng nghe cậu chủ!”
Mấy người vệ sĩ đồng thành nói.
“Ha ha, cậu chủ, làm xong.”
Hoàng Lượng cười he he, báo công với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không quan tâm đến Hoàng Lượng, anh nhìn mấy người vệ sĩ trước mặt, trong lòng cực kỳ thất vọng với những người vệ sĩ này.
.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK