Mục lục
Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Càng nghĩ những chuyện này thì tâm trạng Hà Tuyết Ngân càng rối bời.

Cô ta thậm chí còn lén nhìn Hoàng Thiên một chút, cảm thấy càng nhìn Hoàng Thiên càng thấy thuận mắt thế nào ấy nhỉ? Phụ nữ đúng thật là như vậy, một khi có thiện cảm với người đàn ông đó thì nhìn thế nào cũng thấy người đàn ông này đẹp trai.

Hà Tuyết Ngận bây giờ chỉ sợ sẽ như thế, cô ta vừa kính nể vừa cảm kích Hoàng Thiên, còn kèm theo vài phần thưởng thức và sùng bái, nhìn Hoàng Thiên thể nào cũng thuận mắt.

Hoàng Thiên cũng cảm nhận được ánh mắt của Hà Tuyết Ngân, chẳng qua anh cũng không để, dù sao anh cứu Hà Tuyết Ngân, còn có cha của Hà Tuyết Ngân, cô ta nhìn anh nhiều hơn cũng bình thường.

“Thanh Linh, như thế nào?” 
Hoàng Thiên thầy Phan Thanh Linh cau mày thì hỏi.

“Đừng lo, tôi phối dược cho ông ta” Phan Thanh Linh nói xong thì đi vào trong tiệm thuốc.


“Em gái, em cũng đi giúp một chút đi, thuận tiện học hỏi Thanh Linh một ít" Hoàng Thiên nói với Hoàng Linh một cách yêu thương.

Hoàng Linh nghe xong gật đầu, hai ngày nay cô ấy cũng nhìn ra Phan Thanh Linh trấn giữ ở tiệm thuốc trung y này vẫn rất có tiền đồ phát triển.

Cho dù bệnh nan y gì thì đến nơi này của Phan Thanh Linh hệt như cũng không có gì khó, quả thực có bàn tay thần diệu.

Hai ngày ngắn ngủi, gần đây có không ít người đều biết y thuật tinh xảo của Phan Thanh Linh, chắc hẳn một thời gian nữa thì nơi này sẽ tên tuổi lan xa, người bệnh đến xin giúp đỡ sẽ càng xếp hàng.

Một lúc sau, Phan Thanh Linh mang theo thảo dược đã chuẩn bị sẵn, cô giúp Hà Tuấn Xương bôi thuốc lên chân, còn rất cẩn thận.

Có lẽ đồng tình với Hà Tuần Xương, Phan Thanh Linh không chỉ rất cẩn thận, xuống tay cũng rất nhẹ, cố gắng không để Hà Tuấn Xương cảm thấy đau đớn.

Khoảng mười mấy phút mới bôi thuốc xong, Phan Thanh Linh xoa mồ hôi trên trán, nói với Hoàng Thiên: “Anh Thiên, qua đêm nay thì vết thương trên chân anh ta sẽ không sao nữa, từ từ điều dưỡng một tuần thì có thể khôi phục bình thường" 
“Một tuần lễ? Nhanh như vậy sao?” 
Hoàng Thiên không dám tin nhìn Phan Thanh Linh, chân Hà Tuấn Xương cũng biến dạng rồi, bị cắn nặng như vậy mà một tuần lễ đã khôi phục? 
Quá thần kỳ, Phan Thanh Linh thần kỳ khiến Hoàng Thiên lau mắt mà nhìn.

“Ha ha, anh Thiện, anh không tin tôi sao?” 
“Tin chứ?” 
Hoàng Thiên cười nói.

Không đợi Hoàng Thiên lại nói gì, Phan Thanh Linh đã nói: "Anh Thiện, lời anh nói với chị Hoàng Linh tôi cũng nghe thấy, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ dạy chị Hoàng Linh y thuật” 
Chuyện này!  
Hoàng Thiên thật sự không ngờ tiếng nói của mình vừa rồi thấp như vậy mà cũng khiến cho Phan Thanh Linh nghe được.

Chẳng qua Phan Thanh Linh thẳng thắng đồng ý như vậy, Hoàng Thiên vẫn rất vui mừng, cũng rất cảm kích Phan Thanh Linh.


Mặc dù Hoàng Linh tốt nghiệp đại học nhưng nếu ra ngoài tìm việc làm thì chỉ sợ cũng chỉ có thể làm một nhân viên nhỏ bình thường.

Tính cách cô ấy quá mềm mỏng, cũng không khôn ngoan lắm, muốn thăng chức rất khó.

Cùng kinh doanh tiệm thuốc Trung y này với Phan Thanh Linh, hai cô gái cùng ở chung, còn hòa hợp như thế, thực sự là chuyện tốt.

“Vậy thì cảm ơn cô.


Hoàng Thiên nhìn Phan Thanh Linh khách khí nói.

Hoàng Thiên vẫn luôn có tình cảm đặc biệt với Phan Thanh Linh, đây là ân nhân cứu mạng của anh, hơn nữa lớn lên còn xinh đẹp như vậy, thực sự chính là thiên thần trong cuộc đời của Hoàng Thiên.

“Anh còn khách khí với tôi như vậy, tôi nên là người cảm ơn anh mới đúng, là anh giúp tôi mở tiệm thuốc Trung y này mà, hoàn thành tâm nguyện từ đó tới giờ của tôi” 
Phan Thanh Linh nói đến đây thì cảm kích nhìn Hoàng Thiên.

Từ nhỏ cô ấy thực sự có tâm nguyện này, bởi bản thân luôn không có nơi phát huy, cô ấy cũng rất muốn có thể tự mình làm ra thành quá, còn có thể giúp đỡ nhiều người bệnh hơn, đây mới là nhận thức giá trị của cuộc sống.

Nhưng mà cô ấy cũng không bày tỏ tâm nguyện này với bất cứ ai, Hoàng Thiên lại là người đầu tiên nghĩ ra, giúp cô ấy mở tiệm thuốc Trung y này.

Tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền sửa sang, tiền thuốc men, cộng lại cũng không ít tiền, tất cả đều là Hoàng Thiên trả, trong lòng Phan Thanh Linh làm sao có thể không cảm kích? 
Cho nên vừa rồi ở tiệm thuốc nghe thấy Hoàng Thiên nói chuyện với Hoàng Thiên, Phan Thanh Linh đã quyết định, truyền thú y thuật của cô ấy cho Hoàng Linh, về phần Hoàng Linh có thể học tới đầu thì phải xem năng lực.

Lúc này Hoàng Linh cũng rất vui vẻ, cô ấy không ngờ Phan Thanh Linh sảng khoái đồng ý như vậy, còn chủ động nói ra.


“Cô Thanh Linh, cảm ơn, cảm ơn cô đã cứu cha tôi” 
Hà Tuyết Ngân vẫn luôn im lặng, lúc này cô ta liền nói lời cảm ơn với Phan Thanh Linh.

Phan Thanh Linh nhìn Hà Tuyết Ngân một chút, tuổi cũng không kém cô ấy nhiều lắm, cho nên cô ấy vẫn cảm thấy rất thân thiết.

“Không cần khách khí, cô là bạn của anh Thiên, cũng là bạn của tôi” 
Phan Thanh Linh nói với Hà Tuyết Ngân.

Trong mắt Hà Tuyết Ngân rưng rưng khẽ gật đầu, cô ta phát hiện mặt mũi Hoàng Thiên đúng là đủ lớn, không chỉ có nhiều đàn ông đi theo anh như vậy, ngay cả cô gái xinh đẹp như thể cũng bằng lòng làm việc cho anh.

Thấy Hà Tuấn Xương không có gì đáng ngại, Hoàng Thiên suy nghĩ, anh vẫn quyết định đưa Hà Tuấn Xương đến bệnh viện.

Bởi vì nơi này chỉ có hai người con gái trẻ là Hoàng Linh và Phan Thanh Linh chăm sóc Hà Tuấn Xương, vẫn khá bất tiện.

Hai chân Hà Tuần Xương đã được Phan Thanh Linh chữa trị tốt, còn lại chính là từ từ điều dưỡng, để ông ta nằm viện khá phù hợp.

Đám người Vũ Thanh đã sớm trở về, Hoàng Thiên đành phải tự mình đỡ Hà Tuần Xương ra khỏi đây: 
Hoàng Linh và Phan Thanh Linh đưa ra, Hà Vụ thì giúp Hoàng Thiên đỡ Hà Tuấn Xương, đưa Hà Tuấn Xương lên xe Hoàng Thiên.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK