Nhìn số điện thoại gọi đến, lại là cha nuôi Hoàng Phúc Trường gọi đến.
Ông cụ này sẽ không tùy tiện quấy rầy Hoàng Thiên, mà Hoàng Thiên vừa trở vê từ chỗ Hoàng Phúc Trường, sao nhanh như vậy đã gọi điện thoại tới? Hoàng Thiên cảm thấy khá bất ngờ, nghe điện thoại.
Không đợi Hoàng Thiên nói gì, đã nghe thấy giọng nói khản đặc của Hoàng Phúc Trường ở đầu dây bên kia.
“Thiên à.
Có chuyện lớn không hay rồi!”
“Cha, sao vậy?”
Trong lòng Hoàng Thiên đột nhiên trâm xuống, anh biết tình hình có lẽ rất xấu, nếu không thì Hoàng Phúc Trường sẽ không như vậy.
“Có người trói bắt em gái con đi rồi!”
Hoàng Phúc Trường nói.
Cái gì? Trong lòng Hoàng Thiên lập tức hồi hộp, vừa trở về từ chỗ Hoàng Linh, vừa nãy nó vẫn đang yên ổn.
Sao nhanh như vậy đã xảy ra chuyện! “Người nào bắt đi, có nhìn thấy không?”
Hoàng Thiên vội vàng hỏi.
“Chính là hai người gặp ở chỗ khu vui chơi, con còn đánh một người trong bọn họ...
Hoàng Phúc Trường nói.
Hoàng Thiên nghe vậy bất giác nghiến răng! Thực sự không thể ngờ, Sử Khắc Nghị và Sử Khắc Minh lại đê tiện như vậy, hơn nữa hành động trả thù cũng nhanh như thế “Con biết rồi cha à, cha đừng tức giận, con sẽ nhanh chóng cứu em gái về.”
Hoàng Thiên an ủi Hoàng Phúc Trường, sau đó anh tháo tạp dê xuống, bước vài bước đến cửa.
“Chồng à, đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Ngọc An cảm thấy đã xảy ra chuyện lớn, lo lắng hỏi.
“Hoàng Linh xảy ra chuyện rồi, anh ra ngoài một lát.”
Danh Sách Chương: