Cảnh Thiên Long thân là cậu chủ nhà giàu ở Hà Nội, vì thế vẫn luôn tỏ ra khí thế!
Xử lý một giám đốc nho nhỏ dưới trướng của mình, đối với Cảnh Thiên Long mà nói thì loại chuyện này không hề có một chút áp lực nào.
Đương nhiên, Cảnh Thiên Long cũng không thèm để người tên là Phan Minh Quân này vào trong mắt, vì thế tiện thể dạy dỗ ông ta luôn. . Truyện Linh Dị
Hà Thanh Sơn bị đánh thành người ngốc, cả gương mặt đều đỏ lên, ngơ ngác đứng yên một chỗ, đến cái rắm cũng không dám thả.
Anh ta biết thân phận của Cảnh Thiên Long, chính là cậu chủ nhà giàu ở Hà Nội, là ông chủ của mình, anh ta nào dám có ý kiến gì chứ?
Nhưng Phan Minh Quân thì không giống vậy, ông ta cho rằng mình chính là một doanh nhân thành đạt, có tài sản trị giá mấy trăm tỷ, làm sao có thể ngậm bồ hòn làm ngọt bỏ qua chuyện này được chứ?
“Cậu điên à, cậu dám đánh tôi?” Phan Minh Quân tức giận trợn mắt, xông lên muốn đánh trả.
Bị vả mặt ngay trước mặt bạn gái mình đương nhiên là không thể cam chịu được, Phan Minh Quân giơ tay lên định đánh trả.
Nhưng còn chưa chờ ông ta ra tay, hai bảo vệ đứng phía sau Hà Thanh Sơn nhanh chóng xông lên giữ chặt tay Phan Minh Quân lại.
“Không được nhúc nhích!” Hai tên bảo vệ quát.
Chàng rể vô địch:
Chương 114: Cô bép xép gì đó Hai tên bảo vệ khiến cho Phan Minh Quân đau đến há miệng, trừng mắt nhìn Hà Thanh Sơn nói: “Giám đốc Sơn, tôi chính là khách quý ở chỗ anh, tên ngốc này đánh tôi, anh mặc kệ sao?”
Trong lòng Hà Thanh Sơn âm thầm kêu khổ, cho dù anh ta có muốn quản thì cũng không có lá gan này.
“Giám đốc Quân, người này chính là ông chủ của chúng tôi…” Vẻ mặt Hà Thanh Sơn đầy đau khổ nói.
Khí thế Phan Minh Quân giảm đi không ít, ông ta chỉ là một con tôm cái tép, đã sớm nghe nói chủ của nhà hàng thịt nướng này là cậu chủ nhà giàu ở Hà Nội, là một người rất có bối cảnh.
Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An càng không thể tin nổi, không ngờ rằng ông chủ của nhà hàng thịt nướng này lại là thằng nhóc Cảnh Thiên Long.
Hơn nữa điều càng làm cho Hoàng Thiên nghi ngờ chính là không phải Cảnh Thiên Long rất hận anh sao? Tại sao lại vội vã đến đây giúp anh chứ?
Hoàng Thiên không biết rõ chuyện này là thế nào, nhưng trong lòng Cảnh Thiên Long lại biết rất rõ ràng.
Thân là cậu chủ Long ở Hà Nội, EQ của Cảnh Thiên Long không thể nào thấp được. Hôm nay ở trong cửa hàng trang sức của Lã Việt, trong vòng mười phút Hoàng Thiên đã lấy ra được hơn ba ngàn rưỡi tỷ tiền mặt, thật sự đã khiến cho Cảnh Thiên Long kinh sợ không thôi.
Hơn nữa Lã Việt còn rất nghe lời Hoàng Thiên, điều này càng làm cho Cảnh Thiên Long cảm thấy sợ hãi.
Thật ra thân phận của Cảnh Thiên Long cũng đã rất lợi hại rồi nhưng Hoàng Thiên vừa mới ra mặt, Lã Việt đã không thèm cho cậu ta một chút mặt mũi mào, điều này khiến Cảnh Thiên Long hiểu rõ hơn ai khác.
Cho nên Cảnh Thiên Long đưa ra một kết luận, đó chính là thân phân và bối cảnh thật sự của Hoàng Thiên làm cho người khác cảm thấy sợ hãi. Bây giờ cậu ta đang muốn phát triển sự nghiệp ở thành phố Bắc Ninh thì cần phải có quan hệ và tài nguyên, cho nên bây giờ Cảnh Thiên Long đang liều mạng muốn kết giao với Hoàng Thiên.
Vừa rồi Phan Minh Quân và Hoàng Thiên kẻ xướng người họa hợp nhau đối nghịch với Hoàng Thiên, tất cả đều bị Cảnh Thiên Long nhìn thấy hết, Cảnh Thiên Long biết cơ hội của mình đã đến rồi.
“Sao nào, ông còn muốn đánh tôi?”
Cảnh Thiên Long trừng mắt với Phan Minh Quân, dùng ngón tay chỉ thẳng mặt ông ta.
Phan Minh Quân kiêu ngạo vô cùng, ông ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi mà lại còn bị một thằng nhóc mới hai mươi tuổi xử lý, lại còn làm trò trước mặt Trần Giang nữa!
“Cậu! Vì sao cậu dám đánh tôi?” Phan Minh Quân ấp úng hồi lâu, cuối cùng ủ rũ nói ra một câu rất ngu xuẩn.
“Anh Thiên này chính là bạn tốt của tôi, ông dám bất kính với anh ấy, mẹ kiếp, tôi còn không được đánh anh sao?“ Cảnh Thiên Long càng nói càng thấy cáu, tay năm tay mười đánh Phan Minh Quân đến choáng đầu.
Phan Minh Quân bị hai bảo vệ đè lại, có muốn đánh trả cũng không được, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đánh.
Cảnh Thiên Long nhìn trộm Hoàng Thiên, thấy vẻ mặt Hoàng Thiên không biểu hiện chút gì thì cậu ta càng bội phục anh hơn, cậu ta cảm thấy Hoàng Thiên chính là một người sâu không lường được.
Giám đốc Sơn hoảng loạn trả lại tiền cho Hoàng Thiên, tìm tài khoản ngân hàng của Hoàng Thiên để chuyển về lại.
“Còn cô, cái miệng cứ bép xép, cô bép xép cái gì đó?” Cảnh Thiên Long lại tát cho Vũ Tuyết Linh một cái, nổi giận mắng.
Vũ Tuyết Linh nào dám đối nghịch với ông chủ chứ? Cô ta bị đánh đến ngu người, không khỏi nhìn thoáng qua Hoàng Thiên, trong lòng rất hối hận.
Nếu sớm biết anh Thiên này là bạn của ông chủ thì vừa rồi cô ta sẽ không nói những lời đó, bây giờ lại phải chịu khổ rồi.
“Anh Thiên, anh đã vừa lòng chưa?”
Cảnh Thiên Long quay đầu lại nhếch miệng cười, cần thận lấy lòng hỏi.
Hoàng Thiên không biết vì sao Cảnh Thiên Long lại làm vậy, chỉ lạnh lùng nhìn Cảnh Thiên Long: “Cảnh Thiên Long, cậu đang làm cái trò gì ở đây vậy?”
Cảnh Thiên Long vừa nghe đã hiểu, Hoàng Thiên không quá tin tưởng vào thành ý của cậu ta.
“Anh Thiên nhất định đừng hiểu lắm em, em chỉ muốn làm bạn bè với anh thôi mà, chỉ đơn giản vậy thôi.” Cảnh Thiên Long nghiêm túc nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn Cảnh Thiên Long, phát hiện vẻ mặt cậu ta không giống đang nói dối, vì thế đành phải gật đầu.
“Vậy được rồi, tôi và vợ mình muốn ở lại ăn cơm trưa.” Hoàng Thiên nói.
Cảnh Thiên Long là một người biết làm việc, vừa nãy cậu ta nghe thấy Hoàng Thiên muốn đuổi bọn người Phan Minh Quân đi, vì thế cậu ta liền quay qua trừng mắt với đám người Trần Giang: “Anh Hoàng muốn ăn cơm trưa ở đây, các người còn không chịu cút đi sao?”
Phan Minh Quân vừa nghe đã tức đến nhăn mũi, ăn một đống tát, cuối cùng vẫn phải cút đi. Hôm nay chính là ngày mất mặt nhất, cái tên Hoàng Thiên nghèo kiết hủ lậu này làm sao có thể quen được ông chủ Long chứ?
Phan Minh Quân nghĩ thế nào cũng không ra nhưng không dám hé răng nói gì, mặt xám mày tro chuẩn bị dẫn Trần Giang xuống lầu.
“Anh chịu đi vậy sao?“ Trần Giang đã sớm tức đến muốn bề phổi, lúc này liếc mắt hỏi Phan Minh Quân.
“Không đi không được đâu…” Vẻ mặt Phan Minh Quân đầy đau khổ, ông ta chỉ sợ lại phải ăn thêm vài cái tát.
“Chưa từng thấy anh hèn nhát như vậy bao giờ!” Trần Giang dùng tay chỉ trỏ trêи trán Phan Minh Quân, sau đó tức đến mơ hồ đi đến trước mặt Hoàng Thiên, vừa đi vừa chỉ vào anh mà mắng: “Một tên phế vật như cậu vậy mà dám cấu kết với người ngoài bắt nạt chúng tôi! Anh chờ đi, tôi sẽ nói cho mẹ vợ cậu biết!”
“Tùy cô nói đó.” Hoàng Thiên bình tĩnh nói một câu.
Tuy vậy đã chọc cho Trần Giang tức đến phát điên, cô ta có nghĩ cũng không tài nào nghĩ nổi một kẻ bất lực như Hoàng Thiên lại có bạn bè ở đây?
“Để xem cậu có thể vênh mặt được đến khi nào, cậu chờ đó cho tôi!” Trần Giang chỉ vào Hoàng Thiên rồi đe dọa một câu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Ẩm!
Không chờ Trần Giang đi được hai bước, ʍôиɠ cô ta đã bị ăn một bàn chân.
ʍôиɠ cô ta bị đá mạnh đến sưng lên, cô ta tức giận quay đầu trừng mắt với anh: “Cậu còn dám đá tôi?”
“Tôi không có đá cô.” Hoàng Thiên thật sự không còn kiên nhẫn, lạnh lùng nói.
Lúc này Trần Giang mới phát hiện Hoàng Thiên cách cô rất xa, ầm ï hồi lâu mới biết thì ra là Cảnh Thiên Long đá cô ta.
“Cho rằng mở một nhà hàng thịt nướng là ghê gớm lắm sao? Anh giỏi đá thêm một lần nữa tôi coi?“ Trần Giang hét lên với Cảnh Thiên Long.
“Muốn thử thì thử!” Cảnh Thiên Long cũng không thèm quan tâm nhiều như vậy, giơ chân lên đá vào ʍôиɠ Trần Giang một cái, đá mạnh đến mức suýt nữa thì cô ta đã ngã sấp xuống đất.
“Anh! Hừ, chúng ta đi!” Trần Giang không dám nói tiếp, cô ta biết Hoàng Thiên là em rể của cô ta, đương nhiên sẽ không dám đánh cô ta nhưng mà Cảnh Thiên bép xép gì đó Long lại không giống, nếu lằng nhằng không đi thì sẽ bị đánh.
Trước mặt người ngoài, Trương Lan Hương không dám làm gì hết, có điều bà ta quy tất cả mọi tội lỗi lên trêи người Hoàng Thiên.
“Hoàng Thiên, cậu chờ đó cho tôi, tôi sẽ không để yên chuyện này đâu!” Trương Lan Hương hung hăng trừng mắt nói với Hoàng Thiên.
“Trương Lan Hương, nếu không phải nể mặt Ngọc An thì tôi đã sớm xử lý mấy người rồi! Lập tức biến mất khỏi mắt tôi đi.”
Vẻ mặt Hoàng Thiên lạnh xuống.
Trương Lan Hương cũng không ngu, bà ta đã nhìn ra nếu lại tiếp tục dây dưa chỉ sợ Hoàng Thiên sẽ ra tay thật. Vì thế bà ta bèn hung dữ hừ một tiếng, sau đó cùng với Trần Giang ngoan ngoãn đi xuống lầu. Cái tên Phan Minh Quân kia giống như là con gà trống thua trận, lúi cúi đi theo sau.
Hà Thanh Sơn và Vũ Tuyết Linh kính cần xin lỗi Hoàng Thiên, sợ anh không chịu tha thứ cho bọn họ. Hoàng Thiên rất phiền chán hai người này nên lúc này không nói một câu nào.
Cảnh Thiên Long thấy vậy thì vẫy tay, nói với hai người họ: “Hai người kết toán tiền lương rồi cút đi.”
“Ông chủ!”
“Cút.”
Hà Thanh Sơn và Vũ Tuyết Linh đều hận thối ruột, vì muốn lấy lòng Phan Minh Quân mà lại phải trả giá quá đắt, đến bát cơm cũng mất luôn.
Cuối cùng phòng dành cho khách quý trêи lầu hai cũng yên lặng, Cảnh Thiên Long hơi mỉm cười nói với Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An: “Hai vị mời dùng bữa, có gì cần cứ gọi tôi.”
Nói xong, Cảnh Thiên Long dẫn theo hai bảo vệ đi xuống.
Toàn bộ phòng dành cho khách quý trêи lầu hai chỉ còn lại Hoàng Thiên là Lâm Ngọc An ở lại dùng cơm.
Lâm Ngọc An cũng tuyệt đối không ngờ rằng sẽ có kết quả này, cô tò mò hỏi Hoàng Thiên: “Sao mà Cảnh Thiên Long cứ như biến thành người khác vậy? Sao cậu ta lại bắt đầu lấy lòng anh thế?”
“Ha ha, mặc kệ cậu ta, chúng ta ăn cơm đi.“ Hoàng Thiên cười dịu dàng, bắt đầu ăn thịt nướng với Lâm Ngọc An.
Bữa cơm này vô cùng lãng mạn và ấm cúng, sau khi Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An ra khỏi nhà hàng thì Cảnh Thiên Long vẫn tiễn anh ra xa hơi mười mét.
Cảnh Thiên Long cười nói với Hoàng Thiên khiến cho da gà anh nổi lên thành mảng. Giọng nói vừa nãy của Cảnh Thiên Long vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa cậu ta nói như vậy thật sự rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm.
“Được rồi.” Hoàng Thiên rất bình tĩnh trả lời một câu.
Lúc đang chuẩn bị dẫn Lâm Ngọc An rời đi, nhưng vào lúc này ở cái ngõ nhỏ bên cạnh lại vang lên tiếng hét thất thanh đầy hoảng sợ của con gái. Hoàng Thiên hơi chau mày, tiếng của cô gái này sao lại quen tai đến vậy?
Danh Sách Chương: