Mục lục
Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lúc này Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi Uông Hạc.

“Đúng vậy” 
Uông Hạc quát lên.

“Nói một chút nghe xem, người bạn đấy là ai?” 
Hoàng Thiên hỏi.

“Ha ha, hiện tại tôi không thể nói cho cậu nghe được, Hoàng Thiên, chỉ cần cậu có 
gan đi theo tôi, thì cậu sẽ biết thôi.


” 
Uông Hạc lạnh lùng cười một tiếng, nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe xong, cảm thấy Uông Hạc đây đang dùng phép khích tướng.

Gặp mặt hàng đang cố tình thả câu này, Hoàng Thiên cũng không còn hứng thú muốn biết người bạn đó là ai nữa.

“Vậy ông đã không muốn nói thì thôi vậy, đã cho ông cơ hội mà ông còn không cút đi, vậy bây giờ ông cũng không còn cơ hội cút đi nữa đâu.

” 
Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, nhìn Uông Hạc nói.

Nhìn thấy nụ cười lạnh lùng như vậy của Hoàng Thiên, trong lòng Uông Hạc cũng cảm thấy hơn khẩn trương.

Nụ cười này thật đáng sợ, phảng phất đã lộ ra sát ý! 
“Cậu có ý tứ gì? Hoàng Thiên, cậu còn dám động đến tôi sao?” 
Uông Hạc vẫn rất có lòng tin đối với thân phận của mình, ở thành phố Hải Dương, dưới tay ông ta cũng có hơn trăm người, thực lực cũng rất lớn.

Mặc dù trước mắt đang ở thành phố Bắc Ninh, nhưng Uông Hạc cảm thấy, Hoàng Thiên có to gan đến mấy cũng không dám động đến ông ta.


Coi như Hoàng Thiên không rõ về thể lực của ông ta, thì Tiêu Văn Hạ và Anh Phó khẳng định cũng biết rất rõ, cho nên ông ta cũng không sợ Hoàng Thiên làm loạn.

Thế nhưng ông ta đã nghĩ sai rồi, lửa giận của Hoàng Thiên đã bùng lên, hiện tại đã không nghĩ đến chuyện tha cho ông ta nữa rồi.

“Vậy hôm nay tôi sẽ động đến ngài Hạc ông đấy”.

Hoàng Thiên nói xong, vẫy tay với Tiêu Văn Hạ và Anh Phó, ra hiệu cho bọn họ có thể ra tay rồi.

Tiêu Văn Hạ và Anh Phó đã sớm chờ lệnh của Hoàng Thiên, thấy cuối cùng Hoàng Thiên cũng đồng ý cho bọn họ ra tay, bọn họ lập tức hành động.

Trong tay mỗi người là một bình rượu, đột nhiên đập về phía đầu của Uông Hạc! 
Không tốt rồi! 
Uông Hạc đã lăn lộn nửa đời người, cũng là người đã từng trải qua trăm trận, tốc độ phản ứng vẫn là rất nhanh.

Gặp phải Tiêu Văn Hạ và Anh Phó đột nhiên ra tay, Uông Hạc cũng lập tức tránh về một bên, né tránh cả hai đòn công kích này.

Hai tên đàn em của ông ta phản ứng cũng khá nhanh, lúc này tất cả đều xông lên cùng đánh nhau với Tiêu Văn Hạ và Anh Phó.

Hai tên đàn em này của ông ta là hai người biết đánh nhau nhất, tất cả đều là bộ đội đã giải ngũ.

Đều là có công phu thật, chứ cũng không phải chỉ là hạng hình thức.


Nếu như Tiêu Văn Hạ và Anh Phó không phải là những người đã trải qua trăm trận chiến, cũng đều đã từng luyện võ, thì quả thật đúng là khó địch nổi hai tên đàn em này.

“Bốp! Bốp!”.

Hai phút sau, hai tên đàn em của Uông Hạc đều bị Tiêu Văn Hạ và Anh Phó đá ngã lăn ra trên mặt đất, tất cả đều nôn ra máu.

Hai viên tướng tài đắc lực của Lã Việt đương nhiên không phải là chỉ hư danh.

Công phu vẫn là rất cứng.

Mắt thấy hai tên đàn em đã ngã xuống đất không dậy nổi, cũng đều bị đánh đến mức nôn ra máu, trong lòng Uông Hạc cũng có chút khẩn trương.

Ngài Hạc có tiếng tăm lớn thì sao? Không phải ở địa bàn của mình nên trong lòng ông ta cũng không thể nắm chắc.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK