Nhìn thấy dáng vẻ đức hạnh đáng chết này của Lương Hải, Hoàng Thiên suýt chút nữa bị chọc cười.
Người không biết trời cao đất dày rất nhiều, tên Lương Hải này cũng được xem là một trong số đó.
"Ồ? Ha ha, vậy ông nói thử xem."
Hoàng Thiên khẽ cười hỏi Lương Hải.
Lương Hải còn cho rằng Hoàng Thiên sợ rồi, lúc này liên kiêu ngạo.
"He he, cũng xem như là nhóc con cậu thức thời! Tôi thấy thân thủ của cậu không tệ, như này đi, cậu vê dưới trướng của tôi, Lương Hải tôi đây sẽ không bạc đãi cậu."
Khi Lương Hải nói những lời này, hai mắt như lang sói nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, quan sát phản ứng của anh.
Nhưng ông ta lại không nhìn ra được điều gì cả, bởi vì Hoàng Thiên quá bình tĩnh giống như không hề có chuyện gì.
"Về dưới trướng của ông? Ha ha, ông chắc chắn có thể dẫn theo tôi không?”
Hoàng Thiên cười, anh cũng muốn trêu chọc Lương Hải.
Lương Hải nghe thấy hơi sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng cười điên cuồng: "Ha ha ha! Câu hỏi này của cậu trình độ quá thấp rồi! Cậu cũng không ra ngoài nghe ngóng xem cả Đà Nẵng này tên quái nào không biết đến Lương Hải tôi chứ? Chỉ cần cậu một lòng đi theo tôi, tiên và phụ nữ đều Sẽ có!" "Ý của ông là cả Đà Nẵng này ông là người lợi hại nhất sao?”
Hoàng Thiên cười hời hợt, hỏi Lương Hải.
Lương Hải sững sờ, vỗ ngực nói: "Xem như cậu nói đúng rồi, cả Đà Nẵng này thực lực Lương Hải tôi nói đứng thứ hai thì không ai dám nói đứng thứ nhất!”
"Vậy còn nhà họ Sử thì sao? Ví dụ như hai anh em Sử Chiến và Sử Chấn?" Hoàng Thiên hỏi.
Sắc mặt của Lương Hải đột nhiên khẽ thay đổi, đối với ông ta mà nói nhà họ Sử thực sự quá khủng Cha.
Chút tiền và thực lực này của ông ta thực sự không đáng là gì trước mặt của nhà họ Sử.
Nhà họ Sử muốn có tiền liền có tiền, muốn có người liền có người, đặc biệt là ông
Danh Sách Chương: