Mục lục
Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Đúng không? Có manh mối là tốt rồi, có manh mối là tốt rồi! ha ha ha.” 
Phương Thạch Đức không quan tâm đến danh tính viện trưởng của mình, vô cùng vui vẻ cười ha ha, tiến lên dùng hai tay nắm lấy tay Hoàng Thiên. 
“Thưa quý ngài, làm ơn, cậu có thể giới thiệu người bạn này của cậu cho tôi biết không?” 
Phương Thạch Đức hỏi Hoàng Thiên. 
Hoàng Thiên không ngờ sẽ oanh động như vậy, có vẻ như y thuật của Phan Thanh Linh tốt hơn các giáo sư chuyên gia này gấp trăm lần. 
Thật là đáng sợ, dạng y thuật này có thể cứu được tính mạng của rất nhiều người, Phan Thanh Linh quả thật chính là Thiên Sứ được Thượng Đế phái xuống nhân gian để cứu giúp những người bị thương. 
“Chuyện này sao, tôi phải được sự đồng ý của cô ấy đã.” 
Hoàng Thiên nói với Phương Thạch Đức. 
Phương Thạch Đức gật đầu liên tục, nói với Hoàng Thiên: “Được được, thưa ngài, chỉ cần cậu có thể giới thiệu người bạn này của cậu gặp mặt tôi một lần, cuộc đời này của Phương Thạch Đức tôi không uổng phí”. 
Nói tới đây, Phương Thạch Đức tháo kính xuống, lau nước mắt, ông cụ quả thật rất kích động đến không còn hình dáng.

Hoàng Thiên thất Phương Thạch Đức như thế, cũng chỉ đành khẽ gật đầu nói: “Được viện trưởng Trường, tôi sẽ cố hết sức” 

“Quá tốt rồi, thưa ngài, tôi có thể đặc mời người bạn này của cậu làm phó viện trưởng danh dự của bệnh viện chúng tôi, anh có thể nói cho cô ấy biết ý của tôi, được không?” 
Phương Thạch Đức Sơ đối phương không chịu gặp ông ta, thế là vội vươn ra một cành ô liu. 
Hoàng Thiên thản nhiên cười một tiếng, anh biết Phan Thanh Linh sẽ không có hứng thú. 
"Được, tôi sẽ nói với cô ấy.” 
Hoàng Thiên đồng ý. 
Phương Thạch Đức liên tục nói cảm ơn Hoàng Thiên, trong lòng vô cùng phấn khích. 
Một đám giáo sư chuyên gia lại bắt đầu nghiên cứu lại xương chân Hà Tuấn Xương, còn có người còn cạo một lớp thuốc trên chân Hà Tuấn Xương, chuẩn bị mang tới phòng thí nghiệm để nghiên cứu thành phần của thuốc. 
Hoàng Thiên hơi dở khóc dở cười, nếu như có thể học được kỹ năng của Phan Thanh Linh nhanh như vậy thì còn gọi gì là độc môn bí thuật nữa? 
Cho dù biết được thành phần thuốc thì cũng không thể làm ra thuốc giống như của Phan Thanh Linh được, e rằng chỉ có Phan Thanh Linh và Mục Chấn Hoa mới có thể làm ra loại thuốc này. 
Nhưng mà Hoàng Thiên vẫn lấy điện thoại ra gọi điện cho Phan Thanh Linh, hỏi cô ấy có đồng ý với lời mời của viện trưởng Trương, đến bệnh viện làm phó viện trưởng. 
Điều khiến Hoàng Thiên ngạc nhiên là Phan Thanh Linh không có từ chối, mà lại hỏi Hoàng Thiên: "Anh Thiên, anh có thể hỏi giúp em là có thể kiêm chức không?" 
Điều này.... 
Hoàng Thiên rất kinh ngạc, Phan Thanh Linh thật sự có ý định này? 
Nhưng mà nghĩ lại thì đây cũng là chuyện tốt, đây là một cơ hội tuyệt vời để rèn luyện, hơn nữa Phan Thanh Linh còn trẻ như vậy mà có thể lên làm phó viện trưởng, đây là một phần tư lịch rất trâu bò nha. 
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên cũng rất vui mừng, nói với Phan Thanh Linh: “Được, tôi hỏi giúp cô.”. 
Nói xong, Hoàng Thiên hỏi Phương Thạch Đức: “Viện trưởng Thạch, bạn của tôi hỏi là có thể kiểm chức không?” 
“Cái này...!Được, cậu nói với bạn của cậu, chỉ cần cô ấy bằng lòng tôi, điều kiện gì cũng có thể thương lượng” 
Sau khi Phương Thạch Đức hết do dự, ông ta kích động đồng ý. 
“Bệnh viện nói có thể.” 
Hoàng Thiên nói với Phan Thanh Linh. 
“Được anh Thiên, ngày mai anh có thể đi cùng tôi không?” 
m thanh dễ nghe của Phan Thanh Linh truyền tới. 
“Được, ngày mai tôi qua đón cô.” Hoàng Thiên đồng ý với Phan Thanh Linh, chỉ cần có yêu cầu, Hoàng Thiên sẽ cố gắng thỏa mãn cô.


Thưa quý ngài, cảm ơn cậu, ha ha ha! Tôi thay mặt toàn bộ nhân viên y tế của bệnh viện cảm ơn cậu.” 
Phương Thạch Đức cười ha ha, không nhịn được cúi đầu cảm ơn Hoàng Thiên. 
Hoàng Thiên hiểu rằng viện trưởng Thạch là một người rất say mê y học, chắc hẳn là ông ta muốn học hỏi Phan Thanh Linh. 
Hơn nữa nếu toàn bộ nhân viên y tế của bệnh viện có thể may mắn được Phan Thanh Linh chỉ bảo, trình độ được nâng cao, đầu là một chuyện tốt. 
Tấm lòng của thầy thuốc, Hoàng Thiên rất tán thành cách làm này của viện trưởng Thạch, chỉ khi các nhân viên y tế nâng cao kĩ năng của mình, bọn họ mới có thể chăm sóc người bị thương tốt hơn. 
Sau khi tạm biệt viện trưởng Thạch, Hoàng Thiên rời khỏi bệnh viện. 
Hà Tuyết Ngân Lưu ở lại chăm sóc cha của cô ta, điều này tự nhiên không cần phải nói. 
Lúc Hoàng Thiên về tới nhà thì đã là đêm khuya, sau khi anh nằm xuống thì chìm vào giấc ngủ say.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An đến bệnh viện kiểm tra. 
Chỉ còn mấy ngày nữa là Lâm Ngọc An sẽ sinh con.

Sự phấn khích khó có thể che giấu, tâm trạng của Lâm Ngọc An cũng rất tốt. 
“Hoàng Thiên, tối hôm qua mẹ gọi điện cho em, bà ấy cảm thấy trong lòng rất khó chịu, còn liên tục tự chửi mình” 
Trên đường về nhà, Lâm Ngọc An nói với Hoàng Thiên. 
Hoàng Thiên đang lái xe, sau khi nghe Lâm Ngọc An nói những lời này xong thì anh không nhịn được hừ một tiếng. 
Trong lòng Trương Lan Phượng cảm thấy khó chịu? Nếu như bà ta có loại ý thức này thì bà đã không mang canh gà có độc đến hại Lâm Ngọc An. 
Chắc là tối hôm qua Lâm Huỳnh Mai đã bị đội thuộc hạ hộ tống về nhà, nếu không Trương Lan Phượng hẳn đã sớm tìm đến hỏi thăm tình hình. 
“Đừng nhả lại chuyện quá khứ nữa, Ngọc An, từ giờ trở đi, không được cho phép mẹ đến gần em” 
Hoàng Thiên nói với Lâm Ngọc An. 
“Dạ, em nghe anh.” Lâm Ngọc An gật đầu, cô cảm thấy quyết định này của Hoàng Thiên không có gì là không đúng cả.

Đổi lại là bất kì một ai khác cũng sẽ không tin tưởng Trương Lan Phượng.

“Nếu bà ta đến thăm em, em phải lập tức gọi điện thoại ngay cho anh, nhưng tuyệt đối không được mở cửa cho bà ta” 

Hoàng Thiên lại dặn dò. 
“Em hiểu, anh đừng lo, em sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh.” 
Lâm Ngọc An nói, thật ra nếu Hoàng Thiên không nói thì cô cũng định làm vậy. 
Bởi vì mẹ của cô quá không đáng tin, có trời mới biết lúc nào bà ta lại nổi điên, làm ra những chuyện không cách nào tưởng tượng. 
Hoàng Thiên yên tâm, sau khi lái xe đưa Lâm Ngọc An về nhà xong thì lại lái xe đi đón Phan Thanh Linh. 
Anh đã đồng ý với Phan Thanh Linh là hôm nay sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện gặp viện trưởng Thạch Thạch Đức. 
Vừa đến phòng khám Trung y, Phan Thanh Linh đang khám cho bệnh nhân, còn có khoảng mười người đang xếp hàng đợi, bây giờ mới là buổi sáng mà đã nhiều người như vậy rồi. 
Hoàng Thiên có hơi lo lắng, nếu cứ như vậy thì Phan Thanh Linh sẽ kiệt sức mất. 
Huống chi cô ấy còn muốn đi kiếm nhiệm chức phó viện trưởng nữa, lượng công việc sẽ càng lớn hơn. 
"Anh Thiện” 
Phan Thanh Linh thấy Hoàng Thiên tới thì vui vẻ đứng dậy. 
“Cô khám bệnh cho bệnh nhân trước đi, xong việc rồi lại nói.” 
Hoàng Thiên cười nói với Phan Thanh Linh.

“Ừm.” 
Phan Thanh Linh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại tiếp tục khám bệnh. 
“Chàng trai trẻ, đây là em gái của cậu sao? Ai nha nha, thật sự rất lợi hại nha, hai ngày nay có rất nhiều người chờ chết được cô ấy xem trọng!” 
Một bà cụ ghen tị nhìn Hoàng Thiên nói. 
.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK