"A, hóa ra là như vậy.
Ha ha ha! Nếu như đã là thân thích vậy thì còn khách sáo cái gì chứ? Tới tới tới, mời em rể ngồi, lát nữa anh sẽ dẫn cậu ra ngoài uống rượu!"
Trần Vũ vui vẻ cười ha ha nhiệt tình nói với Hoàng Thiên.
Mặc dù không biết tại sao đêm khuya Hoàng Thiên lại đến thăm, nhưng mà sau khi biết rõ Hoàng Thiên không phải là người đàn ông của Trần Giang thi Trần Vũ bèn sướng đến nỗi phát rồ.
Hoàng Thiên nào có tâm tình để ý tới Trần Vũ? Lúc này anh cũng không nhìn Trần Vũ mà nói với Trương Vĩ: "Cậu đi tới đây cho tôi!"
Trương Vĩ suýt nữa run chân, gần như là phản xạ có điều kiện đi về phía Hoàng Thiên.
Trần Vũ và Trần Tuệ Tuệ thấy thế thì mới biết là không thích hợp cho lắm, anh rể của Trương Vĩ là người không thân thiện, anh ta tới tìm Trương Vĩ gây phiền phức sao?
"Ôi chao, tôi nói anh này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao anh lại hung dữ với Trương Vĩ như thế chứ? Xem như anh là anh rể thì cũng không thể điên cuồng như vậy chứ?"
Trần Tuệ Tuệ không vui tức giận la lên với Hoàng Thiên.
Mà lúc này Trương Vĩ đã chạy tới trước mặt Hoàng Thiên.
Đối mặt với Hoàng Thiên Trương Vĩ rất yếu ớt, lúc trước anh ta đã bị Hoàng Thiên chỉnh đốn làm cho sợ hãi.
Huống chi bấy giờ anh ta có tật giật mình, làm việc trái với lương tâm nên càng sợ nhìn thấy Hoàng Thiên.
Nếu như không phải bởi vì sợ hãi thì anh ta cũng sẽ không trốn đến nhà của bạn gái mà không dám về nhà mình.
Chỉ là Trương Vĩ không ngờ Hoàng Thiên thế mà lại tìm được nơi này.
Trương Vĩ nhìn thoáng qua Trần Giang rồi thầm mắng ở trong lòng chắc chắn là Trần Giang dẫn Hoàng Thiên đến đây.
"Anh rể, anh sao vậy? Tôi có chỗ nào làm mất lòng anh sao?"
Trương Vĩ cẩn thận hỏi, giả bộ như không biết.
"Bản thân cậu làm việc trái với lương tâm mà trong lòng không biết sao?"
Giọng nói Hoàng Thiên cay nghiệt quát hỏi.
Trương Vĩ toát mồ hôi nhưng thằng nhóc này vẫn còn diễn kịch, dáng vẻ buồn bực hỏi Hoàng Thiên: "Hoàng Thiên, anh hơi quá đáng rồi đấy! Tôi làm việc gì trái với lương tâm chứ? Hôm nay anh phải nói rõ ràng cho tôi!"
“Bốp!”
Hoàng Thiên sao có thể nuông chiều con hàng này, anh vung tay đánh cậu ta một bạt tai!
"Mę kiếp!"
Trương Vĩ bị đánh thì trừng mắt, luồng ánh sáng hung dữ xuất hiện ở trong mắt nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.
"Nếu như cậu không chịu tự mình nói thì tôi sẽ đánh cho tới khi cậu nói mới thôi.
"
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
"Cậu tên là Hoàng Thiên đúng không? Mẹ kiếp, cậu dám đánh em rể tương lai của tôi trong nhà tôi sao? Nếu như không phải thấy cậu và Trương Vĩ có quan hệ thân thích thì tôi đã đánh cho cậu tàn phế rồi!"
Trần Vũ không phải là người dễ trêu, lúc này cảm giác mất hết mặt mũi nên không nhịn được nổi giận đùng đùng đi tới quát Hoàng Thiên.
"Anh cút sang một bên, nơi này không có chuyện của anh"
Ánh mắt bén nhọn của Hoàng Thiên quét về phía Trần Vũ.
Trần Vũ lập tức cảm thấy nổi da gà.
Anh mắt của Hoàng Thiên quá mức ác nghiệt, cho tới bây giờ Trần Vũ chưa từng thấy người nào có khí thế như vậy.
"Anh Vũ, có cần giúp đỡ không?"
Lúc này ba thằng nhóc kia đi tới, trong đó một thằng trọc đầu hỏi Trần Vũ.
.
Danh Sách Chương: