"Chị dâu, anh Phi bảo tôi đem cô gái đến nơi này, cũng không nói không cho tôi đụng vào cô ấy"
Một giọng nói thô bỉ của một tên thanh niên truyền đến, còn mang theo ý cười cợt.
Chỉ nghe thấy người con gái trong phòng nói rằng: "Nông Trọng Tôn, tôi cảnh cáo anh, không nên đụng vào! Cô gái này tôi nhất định phải bảo vệ, không thể để cho anh động vào một chút nào được!"
"Oh ya, cô thật đúng là coi mình rất quan trọng nữa sao? Ha ha.
Đừng tưởng rằng cô là vợ của anh Phi, tôi cũng không dám động tới cô!"
Nông Trọng Tôn giễu cợt nói với người phụ nữ.
Người phụ nữ trong phòng là vợ chính thức của Võ Phi, Hồ Hà Phương.
Lúc này Hồ Hà Phương vô cùng giật mình, cô biết chồng cô Võ Phi mấy năm nay ở bên ngoài vào sinh ra tử, một đám cấp dưới dưới tay anh ta đều là anh em cả.
Cái tên Nông Trọng Tôn này, chính là cấp dưới nòng cốt của Võ Phi.
Nhưng nào ai có thể nghĩ đến, Nông Trọng Tôn lại dám nói như vậy với cô ta chứ, một chút cũng không để cô ta vào
måt.
"Anh nói cái gì? Các anh đều cút ra ngoài cho tôi.
Còn chưa tới phiên các anh đến nhà tôi dương oai!"
Hồ Hà Phương chỉ vào hướng cửa phòng, trách mắng nói với đám người Nông Trọng Tôn.
"Ha ha, cô cũng đừng ra oai nữa đi, nói thật cho cô biết.
Anh Phi ở bên ngoài sớm đã có vô số người đàn bà khác rồi, anh ấy cũng không muốn thiếu phụ luống tuổi có chồng như cô đâu, cô thật sự coi mình là cái đồ chơi gì rồi chứ!"
Nông Trọng Tôn cười lớn ha ha, nói với Hồ Hà Phương.
Hồ Hà Phương nghe thấy những lời này, không khác gì nghe thấy sét đánh ngang tai.
Cô ta chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, chồng cô ta cư nhiên lại ở bên ngoài vụng trộm hay sao? Còn chuẩn bị vứt bỏ cô ta nữa.
Cô ta cảm thấy lời Nông Trọng Tôn nói chắc chắn là sự thực, nếu như không phải chính mồm Võ Phi nói muốn vứt bỏ cô ta, Nông Trọng Tôn làm sao dám nói năng như vậy chứ?
"Tất cả lập tức cút ra ngoài hết cho tôi!" Hồ Hà Phương vô cùng giận dữ nói.
"Đừng có hét lớn như vậy nữa, tránh ra, đừng làm trở ngại ông đây làm chuyện tốt!".
Nông Trọng Tôn quát lớn với Hồ Hà Phương, đôi mắt thô bỉ của anh ta liếc nhìn Lâm Huỳnh Mai sau lưng Hồ Hà Phương.
Lúc này Lâm Huỳnh Mai đang trốn phía sau Hồ Hà Phương, đã sợ đến sắc mặt như tờ giấy trắng.
Hai tay của cô đã bị trói chặt lấy, bị trói mang đến trong nhà Võ Phi đã hơn một canh giờ, nếu như không phải Hồ Hà Phương vẫn bảo vệ cô, cô sớm đã bị đám người Nông Trọng Tôn vấy bẩn rồi.
Nông Trọng Tôn cũng bị Hồ Hà Phương làm cho phiền phức, lúc này mới nói ra sự thực, cũng coi như không cần nể mặt mũi nữa.
Hiện tại trong lòng Hồ Hà Phương đều lạnh băng, chồng
cô ta có lỗi với cô ta như vậy, còn muốn vứt bỏ cô ta, khiến cho cô ta không thể chịu đựng được nữa.
Vừa nhìn thấy Nông Trọng Tôn còn muốn có mưu đồ gây rối với Lâm Huỳnh Mai.
Hồ Hà Phương hoàn toàn phẫn nộ rồi, cô ta vẫn còn biết đúng sai.
Đều là phụ nữ, cô ta không thể mắt mở trừng trừng nhìn Lâm Huỳnh Mai bị những tên đàn ông cặn bã này hãm hại được.
"Nếu anh dám động vào cô ấy một cái, tôi sẽ liều mạng với anh!"
Hồ Hà Phương đột nhiên cầm lên một cây kéo trên bàn, cảnh cáo Nông Trọng Tôn.
Mắt Nông Trọng Tôn hiện lên tia tàn nhẫn, dáng dấp của Lâm Huỳnh Mai thật xinh đẹp, vóc người lại càng tuyệt vời, Nông Trọng Tôn đã sớm không khống chế được mình nữa rồi.
Thấy Hồ Hà Phương quyết tâm che chở Lâm Huỳnh Mai, trong mắt Nông Trọng Tôn hiện ra tia hung ác.
"Mẹ kiếp, nếu cô đã muốn chết, tôi liền giúp anh Phi sắp xếp trước, miễn cho anh Phi phải phiền phức"
Nông Trọng Tôn hùng hùng hổ hổ nói, ngay sau đó liền cướp lấy cây kéo trong tay Hồ Hà Phương.
"A anh muốn làm cái gì!"
Hồ Hà Phương kinh hãi hô lên, cây kéo bị cướp đi, trong lòng cô ta luống cuống, huống hồ Nông Trọng Tôn còn nói muốn giết cô ta, cô ta sao có thể không sợ được chứ?
Đám người Hoàng Thiên ở bên ngoài nghe được âm thanh bên trong, nghe thấy trong phòng sắp ra tay, Hoàng Thiên cũng gấp gáp.
Có thể thấy được, người phụ nữ Hồ Hà Phương này vẫn rất hiền lành.
Cô ta vẫn luôn bảo vệ Lâm Huỳnh Mai, nếu
không Lâm Huỳnh Mai khó có thể tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.
Hoàng Thiên tự nhiên muốn giúp đỡ Hồ Hà Phương, lúc này ở ngoài cửa sổ quát to: "Dừng tay!"
Nông Trọng Tôn vừa muốn ra tay giết Hồ Hà Phương, nghe được ngoài cửa sổ có người kêu lên, khiến gã càng hoảng sợ.
Gã còn tưởng rằng là người dân của thôn này, chạy tới đây xen vào chuyện của người khác.
"Mày bảo tao phải dùng tay tao phải dùng tay hay sao? Đệt mẹ, có giỏi thì vào đi!".
Nông Trọng Tồn quát mắng, quơ lên cây kéo liền đâm về phía ngực Hồ Hà Phương.
Đây quả thực là trực tiếp muốn lấy mạng của Hồ Hà Phương mà, Nông Trọng Tôn lần này, là đâm thẳng trái tim Hồ Hà Phương.
Hồ Hà Phương theo bản năng tránh được một cái, tránh ra khỏi vị trí trái tim, nhưng cây kéo lại đâm trúng cánh tay trái của cô ta.
"Áaaaaa!"
Hồ Hà Phương đau đớn kêu lên, bưng cánh tay trái bị thương lại, liền lui về phía sau mấy bước.
Lâm Huỳnh Mai vội vàng đỡ lấy Hồ Hà Phương, trong lòng của cô bây giờ vô cùng kích động, bởi vì cô đã nghe ra là giọng Hoàng Thiên ở bên ngoài hộ lên một tiếng.
Bich!
Nông Trọng Tôn vừa định xông lên giết chết Hồ Hà Phương lần nữa, vị trí ngang lưng anh ta đã bị một cái chân đạp mạnh vào.
"Ai vậy, con bà nó."
Nông Trọng Tôn một đường lảo đảo, suýt chút nữa quỳ rạp trên mặt đất.
Nhìn lại, là Hoàng Thiên đạp!
Tối hôm qua ở hang động Thanh Linh tên Nông Trọng Tôn cũng đi cùng Võ Phi, cho nên gã liếc mắt một cái liền nhận ra Hoàng Thiên.
"Hoàng Thiên?"
Nông Trọng Tôn mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Hoàng Thiên, quả thực mới dám tin đây là sự thật.
Đây chính là nhà của Võ Phi, Hoàng Thiên sao lại có thể tìm tới nơi này chứ?
Vốn Võ Phi đem Lâm Huỳnh Mai đến nơi này, cũng là cảm thấy Hoàng Thiên khẳng định tìm không được tới nơi này.
Gương mặt Hoàng Thiên lạnh lùng tàn nhẫn, anh không để ý đến cái tên Nông Trọng Tôn này, bởi vì tên Nông Trọng Tôn háo sắc như vậy.
Hoàng Thiên căn bản là không có để ở trong lòng.
Lúc này ánh mắt Hoàng Thiên quét qua cả phòng, anh đang tìm Võ Phi.
Vừa rồi Nông Trọng Tôn và Hồ Hà Phương đối thoại, Hoàng Thiên liền biết, Võ Phi cũng không có ở nơi này.
Nhưng Hoàng Thiên muốn xác nhận lại một chút.
"Anh rể!"
Lâm Huỳnh Mai nhìn thấy người thân, đôi tay cô bị trói lấy, nhưng chân không có bị trói, cô chạy thật nhanh tới trước mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên vừa nhìn thấy, em vợ anh bây giờ đã cực kỳ tiều tụy.
Sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn chính là kinh sợ quá độ mà mặt mày trắng bệch.
"Em không sao chứ?" Hoàng Thiên giúp Lâm Huỳnh Mai cởi dây thừng hỏi cô.
Lâm Huỳnh Mai đã sớm không dám đối nghịch với Hoàng Thiên, cô càng ngày càng cảm thấy người anh rể này vô cùng thần kỳ, ngày hôm nay lại là anh rể tới cứu cô, cô vô cùng cảm động.
"Em không sao, anh rể, anh làm sao tìm được đến nơi này? Được rồi, chị em không sao chứ? Đám người này muốn hại chị em, muốn khiến chị em phải sinh non để sảy thai!".
Lâm Huỳnh Mai đột nhiên hoảng sợ hỏi Hoàng Thiên, cô đang vô cùng lo lắng.
Lúc đó thời điểm Võ Phi xông vào nhà cô, liền uy hiếp Trương Lan Phượng, còn đưa cho Trương Lan Phượng thuốc phá thai.
Mọi chuyện này, Lâm Huỳnh Mai đều biết tất cả, cho nên lúc cô đang sợ sệt, lại càng lo lắng hơn cho an nguy của Lâm Ngọc An.
"Chị em không sao.
Đừng lo lắng"
Hoàng Thiên nhẹ nhàng cười với Lâm Huỳnh Mai, nghĩ thầm con bé này hiểu chuyện nhiều hơn rồi, dưới loại tình huống này còn lo lắng cho chị của cô, cũng khó mà có thể làm được.
"Vậy là tốt rồi.
Anh rể, nhanh lên một chút đưa em về nhà đi, đám người này vô cùng xấu xa"
Lâm Huỳnh Mai nói, nhìn lại đám người Nông Trọng Tôn.
“Ừm.
Chờ anh xử lý xong những bại hoại này, lập tức dẫn em về nhà."
Hoàng Thiên gật đầu, sau đó giao Lâm Huỳnh Mai lại cho một người cấp dưới trong đội, để người này chăm sóc tốt cho Lâm Huỳnh Mai.
Ánh mắt quét về đám người Nông Trọng Tôn.
Hoàng Thiên phát hiện, đám người Nông Trọng Tôn có bốn người, số người cũng không phải nhiều.
Cơ mà những người này đều có diện mạo cực kỳ hung ác, vừa nhìn liền không phải là loại tốt lành gì cả.
"Chị này, chị qua đây! Chúng tôi giúp chị băng bó vết thương."
Lúc này Hoàng Thiên nói với Hồ Hà Phương.
Hồ Hà Phương bưng miệng vết thương chảy máu, cô ta mặc dù không biết Hoàng Thiên là ai, nhưng lúc này không hề nghi ngờ, Hoàng Thiên nhất định là có thể bảo vệ cô ta.
Chạy nhanh đến trước mặt Hoàng Thiên, Hồ Hà Phương đau đến mồ hôi túa đầy đầu.
"Các cậu, các cậu là ai vậy? Coi chừng một chút, đám người Nông Trọng Tôn rất lợi hại"
Hồ Hà Phương nhắc nhở Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong mỉm cười, nói với Hồ Hà Phương: "Không có chuyện gì đâu, cảm ơn chị đã bảo vệ em gái tôi."
"Á, thì ra cậu là anh rể của em gái này! Cậu đã đến là tốt rồi, nhanh lên một chút mang em vợ cậu về nhà thôi."
Hồ Hà Phương nhìn Hoàng Thiên nói.
Nhìn thấy Hồ Hà Phương rất thành thực, Hoàng Thiên thật đúng là có chút hơi khó xử.
Dù sao người phụ nữ này, là vợ của Võ Phi, mà Hoàng Thiên lại đã quyết định muốn giết chết Võ Phi.
Nhưng, Hoàng Thiên cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, nhân từ với người phụ nữ này sẽ để lại tai họa về sau.
Huống chi, Võ Phi đã thông báo với đàn em dưới tay anh ta, muốn giết chết Hồ Hà Phương, miễn gây trở ngại anh ta ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác.
Nếu như không giết chết Võ Phi, ước chừng Hồ Hà Phương cũng không sống được bao lâu.
"Dẫn bốn tên này đi." Lúc này Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.
"Vâng."
Vũ Thanh đã sớm chuẩn bị kỹ càng, lúc này mang theo vài tên cấp dưới, liền đi tới.
.
Danh Sách Chương: